Cục Cưng Có Chiêu


Diệp Ân Tuấn ho khan một tiếng, trực tiếp nắm tay của Thẩm Nghê Nghê lại.

“Con nhóc này, con gái không thể nhìn chằm chằm vào chỗ đó của người ta.”

“Là cậu ta tiểu trong quần, con chỉ nói vài câu thôi mà, không phải là cậu ta nói cậu ta không có tè ra quần à, cho nên kêu cậu ta cởi quần ra cho chúng con xem.
Nhưng mà cậu ta lại không chịu, còn mắng con lưu manh, con với mấy bạn học khác không thèm để ý tới cậu ta.”

Thẩm Nghê Nghê còn nói năng rất hùng hồn đầy lý lẽ, Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy mặt của mình sắp bốc cháy rồi.

Bé cưng nhà bọn họ muốn xem chim nhỏ của con nhà người ta, con nhà người ta đương nhiên không vui rồi.

Này là con gái của bọn họ đó à?

Tại sao trước kia lại không biết đứa nhỏ này có thiên phú dị bẩm như thế, đối với phương diện này lại vô cùng hiểu biết?

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy mặt của mình thẹn đến hoảng.

Nếu như biết chuyện là như vậy, cô tình nguyện ngay từ lúc đầu cô đã bên ngoài không vào đây là tốt rồi.

Diệp Ân Tuấn cũng có chút kinh ngạc.

Chỉ có Thẩm Minh Triết vẫn được xem như là bình tĩnh, dù sao thì lúc chuyện này xảy ra cậu bé cũng có ở một bên.
Mặc dù Thẩm Nghê Nghê có hơi quá lớn gan, nhưng mà cậu bé bao che khuyết điểm đó thì sao hả?

Có thể để cho em gái của cậu bé nhìn xem, đó xem như là vinh hạnh của Tiểu Cường đó có biết chưa hả.

Lúc Tiểu Cường nghe thấy Thẩm Nghê Nghê nói như vậy, khóc càng khó chịu hơn nữa.

“Mẹ ơi, cậu ấy chính là lưu manh đó, cậu ấy nhất định cứ muốn nhìn chim nhỏ của con, con mới tuột váy của cậu ấy, đây mới gọi là công bằng!”

Có lẽ là Tiểu Cường không biết cái gì gọi là công bằng, nhưng mà trong thế giới của trẻ em, cậu muốn lột quần của tôi thế thì tôi sẽ lột váy của cậu, chính là đơn giản thô bạo như thế.

Cô Lưu cũng hiểu rồi.

Cô ta có chút xấu hổ mà nhìn mẹ Tiểu Cường và bọn người Thẩm Hạ Lan, ngượng ngùng nói: “Chuyện này, phụ huynh hai bên, hai người xem xem chuyện này phải xử lý như thế nào?”

Thẩm Hạ Lan quả thật vô cùng xấu hổ.

Xử lý như thế nào hả?

Hiện tại cô hận không thể giấu Thẩm Nghê Nghê đi, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.


Thật sự là xấu hổ chết đi được.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một bé gái muốn nhìn chim nhỏ của bé trai.

Diệp Ân Tuấn cũng coi như là tỉnh táo, thấp giọng nói: “Cô Lưu sắp xếp là được rồi.”

Câu nói này làm cho sắc mặt của cô Lưu có chút xoắn xuýt.

Cô ta xử lý hả?

Cô ta phải xử lý như thế nào đây?

Đây chính là bá chủ của Hải Thành, một khi mà xử lý không tốt thì công việc của cô ta sẽ không còn nữa.

Nhưng mà khi cô ta nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Nghê Nghê và Thẩm Minh Triết, không khỏi ngây ra một lúc.

Trẻ con vốn rất đơn thuần, nếu như giáo viên không tiến hành uốn nắn bọn nhỏ, thế thì cuộc đời sau này của bọn nhỏ sẽ như thế nào đây?

Nghĩ đến đây, cô Lưu ho khan một tiếng rồi nói: “Thẩm Nghê Nghê, em muốn nhìn gì đó của Tiểu Cường, cậu ấy không cho phép em thế thì em lại kêu các bạn học khác lạnh nhạt với Tiểu Cường, ghét bỏ cậu ấy? Chuyện này là do em đã làm không đúng, em phải xin lỗi Tiểu Cường đi.”

Lúc câu nói này vừa mới nói ra, sau lưng của cô Lưu đều ẩm ướt, mồ hôi lạnh vẫn luôn tuôn ra bên ngoài.

Thẩm Nghê Nghê không phải là người khác, cô bé là con gái của Diệp Ân Tuấn.

Nếu như lại vì chuyện này mà đắc tội với Diệp Ân Tuấn, có phải là cô ta cũng nên cút đi rồi hay không?

Thẩm Nghê Nghê khẽ nhíu mày, giống như là có chút bất ngờ khi cô Lưu thế mà lại kêu mình xin lỗi, cô bé không khỏi quay đầu nhìn về phía Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.

“Ba, mẹ!”

“Là lỗi của con thì con phải nhận lỗi, con gái của Diệp Ân Tuấn không phải là người không biết phải trái như vậy.”

Bình thường Diệp Ân Tuấn rất cưng chiều Thẩm Nghê Nghê, hận không thể hái mặt trăng trên trời xuống cho cô bé, nhưng mà hiện tại anh cũng biết anh không thể nhúng tay vào chuyện này, cách xử lý của cô Lưu rất chính xác.

Thẩm Nghê Nghê lại nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Ý của ba và mẹ giống như nhau, mặc dù con là con gái của ba mẹ nhưng mà ở nhà trẻ thì chính là một cá thể độc lập, con chịu trách nhiệm bất cứ chuyện gì mà mình đã làm ra.”

Thấy ba mẹ đều không thiên vị mình, Thẩm Nghê Nghê chu chu cái miệng nhỏ, cuối cùng đi đến trước mặt của Tiểu Cường, thấp giọng nói: “Thật sự xin lỗi, là do tôi đã sai rồi, tôi không nên kêu bạn học lạnh nhạt cậu, cô lập cậu, là do tôi không đúng, tôi xin lỗi.”

Nói xong, Thẩm Nghê Nghê còn trịnh trọng gật đầu xin lỗi.

Tiểu Cường không ngờ đến là Thẩm Nghê Nghê sẽ nói xin lỗi.


Hôm nay là ngày đầu tiên Thẩm Nghê Nghê đến nhà trẻ, cô bé giống như là một cô công chúa nhỏ, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Mà đúng là cô bé cũng là công chúa nhỏ, cao cao tại thượng.

Tiểu Cường rất muốn nói chuyện với cô bé, nhưng mà bởi vì lúc đi nhà vệ sinh đã bị văng nước tiểu ở trên quần, thế là bị Thẩm Nghê Nghê chê cười, thậm chí còn bá đạo muốn chứng minh rằng cậu bé không tè ra quần thì phải vạch quần xem chim nhỏ.

Cậu bé vẫn cảm thấy Thẩm Nghê Nghê tùy hứng, thậm chí còn có chút không vui, nhưng mà bây giờ Thẩm Nghê Nghê lại nói xin lỗi với mình.

Thế mà Thẩm Nghê Nghê lại nói xin lỗi với mình.

Trong lúc nhất thời, Tiểu Cường không biết làm như thế nào.

Cô Lưu nhìn thấy Tiểu Cường như thế này, vội vàng cười nói: “Tiểu Cường, Nghê Nghê cũng đã nói xin lỗi với em rồi, em nên nói cái gì đây?”

“Không sao hết.”

Tiểu Cường vô thức nói lại một câu.

Cô Lưu còn nói tiếp: “Nhưng mà Tiểu Cường cũng có lỗi, em là bạn nam, Nghê Nghê làm sai thì em có thể nói với giáo viên hoặc là nói với Nghê Nghê rằng bạn ấy đã làm sai rồi, nhưng mà em lại lợi dụng sức mạnh của mình kéo váy của Nghê Nghê, em nói xem em làm như vậy có đúng không hả?”

Tiểu Cường vội vàng cúi đầu xuống.

Cậu nhìn trên chiếc váy công chúa trắng tinh của Thẩm Nghê Nghê đã bị dính chút bùn đất, ngượng ngùng nói: “Thẩm Nghê Nghê, thật sự xin lỗi, tôi không nên lột váy của cậu, làm cho váy của cậu bị bẩn rồi, ngày mai tôi sẽ kêu mẹ tôi mua cho cậu một bộ váy mới, cậu đừng tức giận có được không? Chúng ta làm hòa với nhau đi được không?”

Thẩm Nghê Nghê nhìn Thẩm Minh Triết, có chút do dự.

Thẩm Minh Triết lạnh nhạt nói: “Nếu như em muốn làm bạn với cậu ta thì cứ làm bạn đi, không cần phải xem anh có đồng ý hay là không, anh đánh cậu ta là bởi vì cậu ta bắt nạt em, chuyện ngày hôm nay tôi cũng có lỗi, tôi không nên ra tay.
Trần Tiểu Cường, thật xin lỗi.”

Ngược lại là Thẩm Minh Triết không nói thêm lời thừa thải, nói thẳng xong liền đứng qua một bên.

Thẩm Nghê Nghê cắn môi nhìn Tiểu Cường rồi nói: “Tôi không biết là mình có muốn làm bạn với cậu hay không, nhưng mà chuyện ngày hôm nay hình như là tôi sai rồi, cậu cũng đã trả thù tôi rồi, huống hồ gì mẹ của cậu cũng đã đánh tôi, cần gì phải làm lớn chuyện lên? Bắt đầu từ ngày mai chúng ta vẫn là bạn bè tốt của nhau.”

“Được.”

Tiểu Cường lập tức nở nụ cười.

Thấy ba đứa nhỏ rốt cuộc cũng đã làm hòa rồi, cuối cùng cô Lưu mới thở một hơi nhẹ nhõm.

“Mẹ Tiểu Cường, sếp Diệp, mọi người nhìn đi, thế giới của bọn nhỏ chính là đơn giản như vậy đó, thật ra có đôi khi người lớn chúng ta không nhúng tay vào thì thật sự là không có chuyện gì đâu.”


Nói xong câu này, cô ta mới ý thức được là mình đang nói chuyện với ai, trong lúc nhất thời có chút căng thẳng.

Nhìn thấy cô Lưu như thế này, Diệp Ân Tuấn không khỏi nhớ đến Thẩm Hạ Lan của lúc trước, không thể nhịn được mà cười cười.

Có thể là lần đầu tiên cô Lưu nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cười.

Trước kia trong màn ảnh hay là báo chí, Diệp Ân Tuấn vẫn luôn có bộ dạng nghiêm túc, bây giờ lại cười như thế, đôi mắt phượng xinh đẹp quả thật đoạt mất hồn phách của người khác.

Cô Lưu không khỏi có chút ngây dại.

Chân mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại, vô thức ho khan một tiếng.

“Khụ khụ, cô Lưu, nếu chuyện này đã được giải quyết xong rồi, chúng tôi có thể mang con đi được chưa?”

Thẩm Hạ Lan theo bản năng kéo Diệp Ân Tuấn ra phía sau một chút.

Diệp Ân Tuấn không rõ ràng cho lắm, nhìn Thẩm Hạ Lan, nhìn thấy sắc mặt của vợ mình không phải là quá tốt, cũng không hiểu là vì cái gì, còn tưởng rằng cô là bởi vì chuyện Thẩm Nghê Nghê bị đánh cho nên tức giận, không khỏi nói: “Hạ Lan, em xem đi, bọn nhỏ cũng đã tự mình giải quyết rồi, con của chúng ta cũng đã đánh con trai nhà người ta, chuyện này coi như xong đi, cũng như nể mặt cô Lưu.”.

Vốn dĩ là lời nói này cũng không có gì, nhưng mà lọt vào trong lỗ tai của cô Lưu lập tức có chút lâng lâng.

Đường đường là sếp Diệp, thế mà lại cho cô ta mặt mũi?

Có phải là bởi vì lúc nãy cô ta xử lý tình huống không tệ, cho nên sếp Diệp thật sự khen ngợi cô ta?

Cô Lưu lập tức ngại ngùng cười nói: “Sếp Diệp suy nghĩ cho tôi, đây là điều mà tôi nên làm.”

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy vẻ ngượng ngùng trong đáy mắt của cô Lưu, tâm trạng lập tức cảm thấy bực bội hơn.

“Em có nói là mình không buông bỏ không?”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan hung hăng hằng trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn một chút, sau đó quay người lại nói với mẹ Tiểu Cường: “Con trai của tôi đánh con của cô, cô đánh con gái tôi, mà tôi đã đánh cô, chuyện này nói đi nói lại thì đều là chuyện của bọn nhỏ, cô thấy như thế này có được không hả? Tiền thuốc men của con trai cô do chúng tôi trả, chuyện này dừng lại ở đây, có được không?”

Mẹ của Tiểu Cường còn đang lo lắng nhà họ Diệp sẽ trả thù, bây giờ nghe Thẩm Hạ Lan muốn nói tới đây là dừng, không khỏi mừng rỡ.

“Không không không, là do tôi không đúng, là do tôi đã ra tay đánh trẻ em trước, là do tôi khốn nạn, tiền thuốc men của bé Thẩm cứ để tôi phụ trách cho.”

“Không cần đâu, nếu như cô không ngại, thế thì chúng tôi đi trước đây.”

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu với mẹ Tiểu Cường, sau đó nói với Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê: “Minh Triết, Nghê Nghê, đi thôi.”

“Tạm biệt Tiểu Cường.”

Thẩm Nghê Nghê còn phất phất tay với người ta.

Cái cô bé không tim không phổi này.

Thẩm Hạ Lan có chút bực mình.

Thẩm Minh Triết đi đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì hơi giật mình.


Cậu bé phát hiện hình như là ba gầy hơn rất nhiều.

Nhưng mà Thẩm Minh Triết không nói gì, trực tiếp vươn tay ra duỗi cánh tay nhỏ với Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nhìn đứa con trai kiêu ngạo như thế, cười cười trực tiếp bế Thẩm Minh Triết lên đặt ở trên vai trái của mình.

“A!”

Thẩm Minh Triết hiển nhiên hơi kinh ngạc.

Thẩm Nghê Nghê nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đối xử với Thẩm Minh Triết như thế, vội vàng kêu lên: “Ba ơi, con cũng muốn, con cũng muốn!”

Cho dù Thẩm Hạ Lan tức giận trong lúc vô tình Diệp Ân Tuấn đã trêu chọc cô Lưu, nhưng mà bây giờ nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê cũng muốn lên vai của Diệp Ân Tuấn, không khỏi nói một câu.

“Nghê Nghê à, ba của con không thể ôm hai đứa cùng một lúc được đâu.”

“Ai nói là không được chứ? Đến đây, bé cưng, để ba cho con với anh trai con sánh vai với nhau.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn đặt Thẩm Nghê Nghê lên trên vai phải của mình.

Hai đứa bé một trái một phải lập tức vui vẻ cười lên.

Mặc dù là Thẩm Minh Triết trưởng thành hơn, nhưng mà được Diệp Ân Tuấn đối xử như vậy thì cậu bé vẫn rất vui.

Cậu bé không phải là chưa từng có khát vọng, chẳng qua là cảm thấy nếu như chính mình chủ động yêu cầu thì trông có vẻ ngây thơ quá, nhưng mà bây giờ được Diệp Ân Tuấn đối xử như vậy, cậu bé lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vô cùng thích thú.

Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng cho sức khỏe của anh.

“Anh có được không vậy? Đừng làm ngã hai đứa nhỏ nha, anh mau để hai đứa nó xuống đi.”

Diệp Ân Tuấn lại hiếm khi có tâm trạng vui vẻ.

Ngày hôm nay xem như là anh trùng sinh, cảm giác một nhà đoàn viên thật là tốt.

Anh khiêng con trai con gái nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Đi thôi, ba cho các con bay lên!”

“A! Bay lên, bay lên! Ba nhanh một chút đi!”

Thẩm Nghê Nghê vui vẻ trực tiếp kêu lên.

Mặc dù là Thẩm Minh Triết không kêu la nhưng mà cũng cười rất vui vẻ.

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn giống như là cung tên bay đi, không khỏi lắc đầu, vừa muốn quay đầu lại nói lời tạm biệt với cô Lưu liền nhìn thấy đôi mắt của cô Lưu dường như có vô số trái tim nhỏ màu đỏ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Ân Tuấn đến ngẩn người.

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lập tức híp lại.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui