"Thả tôi ra! Các người thả tôi ra. Tống Đình, anh làm phản đúng không? Anh có biết tôi là ai không? Anh ép tôi tới đây làm gì? Tôi cho anh biết, anh nhanh thả tôi ra, nếu không tôi sẽ bảo Ân Tuấn xử anh, anh có nghe không?"
Giọng nói của Sở Anh Lạc vô cùng sắc bén, cho dù còn chưa tới phòng bệnh nhưng Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều nghe được.
Diệp Ân Tuấn vốn định xem phản ứng của Thẩm Hạ Lan.
Năm năm!
Anh đã giải thích và xin lỗi chậm mất năm năm!
Không biết Thẩm Hạ Lan còn có thể tiếp nhận, còn có thể tha thứ cho quyết định ban đầu của anh không?
Nếu sớm biết quyết định như vậy sẽ làm cho hai người bọn họ cách trở âm dương, anh thà tất cả đều chưa từng xảy ra.
Nhưng bây giờ tiếng kêu to của Sở Anh Lạc đã phá tan tất cả những điều này.
Cũng bởi vì tiếng kêu của Sở Anh Lạc đã khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều thu lại cảm xúc.
Nguy hiểm thật!
Vừa rồi chỉ thiếu chút nữa là cô lại muốn nói ra chuyện năm đó, thậm chí còn muốn chất vấn Diệp Ân Tuấn sao có thể nói dối mà không đỏ mặt như vậy.
Cũng may Sở Anh Lạc tới rồi!
Thẩm Hạ Lan khẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi chán nản khi tháy đến nay mình vẫn còn tức giận trước lý do thoái thác của Diệp Ân Tuấn.
Không thể để cho anh làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình được!
Cô cúi đầu, nhanh chóng giấu đi cảm xúc, cười lạnh nói: "Tổng giám đốc Diệp, anh thật sự định bảo cô ta tới trả lại một tát này cho tôi, chứ không phải bảo cô ta tới đối phó với tôi đấy chứ? Xem thử vẻ cao ngạo kia đi, còn có thể xử trợ lý đặc biệt của anh. Địa vị của Sở Anh Lạc này ở nhà họ Diệp quả nhiên không thấp đâu."
Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn càng thêm khó coi.
Năm năm qua, anh không phải là không biết sự kiêu ngạo hống hách của Sở Anh Lạc, nhưng bởi vì cô ta sinh ra Diệp Tranh, mà dưới tình huống Diệp Tranh cũng không thể rời khỏi mẹ, anh vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Bây giờ thấy cô ta càng lúc càng không tự hiểu lấy mình, ánh mắt Diệp Ân Tuấn cũng lạnh dần.
Trong khi bọn họ nói chuyện, Tống Đình đã dẫn theo Sở Anh Lạc vào phòng bệnh.
"Tổng giám đốc Diệp, tôi đã dẫn cô Sở tới cho anh."
Sở Anh Lạc cũng sửng sốt.
Cô ta nhìn Diệp Ân Tuấn ngồi ở bên giường của Thẩm Hạ Lan tự tay cho lăn mặt cho Thẩm Hạ Lan, trong giây lát có phần không phản ứng kịp.
"Ân Tuấn? Sao anh lại ở đây? Còn nữa, mặt Lisa sao vậy?"
Vẻ mặt Sở Anh Lạc ngỡ ngàng.
Thẩm Hạ Lan lại cười lạnh nói: "Cô Sở, cô thật là biết diễn kịch. Chẳng lẽ dấu tay trên mặt tôi không phải là kiệt tác của cô?"
"Cô nói linh tinh gì vậy? Tôi làm chuyện gì, đánh cô à? Lisa, cô đừng ngậm máu phun người!"
Sở Anh Lạc vừa nghe đã biết được mình trúng kế.
Cô ta giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế của vệ sĩ nhưng không thành công.
"Ân Tuấn, anh đừng nghe cô ta nói! Em không đánh nhau cô ta! Em không có!"
"Những thực phẩm bổ dưỡng không phải là cô mua sao? Không phải là cô để ở chỗ này à?"
Diệp Ân Tuấn chỉ vào thực phẩm bổ dưỡng trước mắt lạnh lùng mở miệng.
Vẻ mặt Sở Anh Lạc hơi khó coi.
"Là em mua. Em cũng thừa nhận là tâm trạng em không tốt tới đây trút giận một trận, nhưng em thật sự không ra tay đánh cô ta. Ân Tuấn, anh phải tin tưởng em!"
Sở Anh Lạc tiếp tục giãy giụa, lại nghe được Diệp Ân Tuấn nói: "Lisa là khách quý từ nước Mỹ tới tập đoàn Hoài Trí chúng ta lại nhiều lần bị cô đánh và sỉ nhục. Sở Anh Lạc, cho dù cô không phải là người của tập đoàn Hoài Trí, nhưng tốt xấu gì cô cũng xem mình là người nhà họ Diệp. Chuyện hôm nay như vậy, nếu không thể cho cô một bài học, không thể trả lại công bằng cho Lisa, nhà họ Diệp chúng ta còn tiếp tục ở lại Hải Thành thế nào?"
"Ân Tuấn, thật sự không phải là em! Em không có làm!"
"Bất kể cô có làm hay không, hôm nay cô đã tới đây, Lisa lại vì vậy mới bị thương, đây chính là lỗi của cô. Cô tát cô ấy một cái, tôi đã đồng ý với Lisa, để cho cô ấy trả lại gấp mười lần, chuyện này cũng sẽ dừng lại đây. Chỉ hy vọng cô thông qua chuyện này có thể làm cho mình bớt phóng túng một chút. Đừng quên Diệp Tranh là thân phận người thừa kế nhà họ Diệp, tôi không được phép cô gây ra một vài ảnh hưởng tiêu cực cho nó. Tống Đình, đánh cho tôi. Đánh mạnh vào! Giống như trên mặt Lisa vậy, tuyệt đối không thể nương tay!"
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn hoàn toàn không có chút hơi ấm nào.
Sở Anh Lạc co quắp trên mặt đất, hét to đầy chói tai.
"Ân Tuấn, tất cả đều là do người phụ nữ này tự làm, nhất định là cô ta tự đánh mình, sau đó đổ tội cho em! Em không hề ra tay, thật sự không có! Ân Tuấn, anh phải tin em!"
"Bốp" một tiếng, Sở Anh Lạc vừa dứt lời, Tống Đình đã tát tới. Lực tát làm mặt Sở Anh Lạc lệch sang một bên.
"Tống Đình, anh thật khốn kiếp! Anh còn dám đánh tôi thật à? Anh phải biết rằng tôi là mẹ của Diệp Tranh! Là mẹ của người thừa kế nhà họ Diệp, anh lại dám... A!"
Sở Anh Lạc còn chưa nói hết lời, Tống Đình đã tát phát thứ hai.
Cảm giác đau rát làm cho cô ta suýt nữa ngất đi. Nhưng hai vệ sĩ bên cạnh lại một trái một phải giữ lấy cô ta, làm cho cô ta căn bản không thể động đậy.
Thẩm Hạ Lan nhìn Tống Đình tát Sở Anh Lạc từng cái một, trong lòng cô hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ khi được trả thù. Nhưng có thể nhìn thấy Sở Anh Lạc khổ sở, thấy Diệp Ân Tuấn tự tay đối xử với Sở Anh Lạc như thế, cô vẫn còn có chút cảm xúc.
"Tổng giám đốc Diệp, anh làm như vậy không tốt lắm đâu. Nếu sau này cô Sở quay lại gây sự với tôi, tôi là một người tàn phế vẫn rất sợ đấy."
Thẩm Hạ Lan vô thức nhích người lại gần Diệp Ân Tuấn, theo người bên ngoài thoạt nhìn thấy, ít nhiều cũng có ý muốn tìm kiếm sự bảo vệ, nhưng Diệp Ân Tuấn biết cô cố ý.
Mùi thơm trên người cô chậm rãi chui vào trong xoang mũi của anh, giống hệt với mùi thơm trong trí nhớ. Mặc dù bị mùi thuốc át đi một chút, nhưng những thứ này đã in sâu vào trong xương tủy, làm sao có thể dễ dàng lãng quên được?
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn không khỏi dịu xuống rất nhiều.
"Sẽ không có chuyện đó đâu. Tôi sẽ cấm túc cô ta. Trước khi chân em lành, tôi sẽ không để cho cô ta bước ra khỏi biệt thự một bước. Em yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể tổn thương tới em."
Giọng Diệp Ân Tuấn mang theo dịu dàng, ánh mắt còn hơi nuông chiều.
Sở Anh Lạc bị Tống Đình đánh cho không mở miệng nổi, lại bị tất cả mọi thứ trước mắt kích thích tới mức mắt đỏ ngầu lên.
Người phụ nữ này thật sự không đơn giản!
Cô ta mới đến Hải Thành lại làm cho Diệp Ân Tuấn để tâm tới cô ta như vậy, thậm chí vì cô ta mà trừng phạt mình như vậy. Cô rốt cuộc đang có âm mưu gì?
Sở Anh Lạc cảm thấy gò má của mình cũng mất cảm giác rồi.
Cô ta oán hận trừng mắt với Thẩm Hạ Lan, hận không thể dùng ánh mắt băm cô thành nghìn mảnh!
Thẩm Hạ Lan theo ánh mắt nhìn sang, vừa lúc bắt gặp ánh mắt oán độc của Sở Anh Lạc.
Cô mỉm cười, trong nụ cười lại hơi khiêu khích, chút đắc ý, còn có chút gì đó mà Sở Anh Lạc cũng không thể hiểu nổi.
Sở Anh Lạc đột nhiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan rất nguy hiểm!
Cô ta là nhằm vào mình à?
Làm sao có thể như vậy được?
Trước kia, mình căn bản không quen biết cô ta mà?
Cô ta là ai?
Trong đầu Sở Anh Lạc hiện lên vô số ý nghĩ, nhưng không tìm được một đáp án nào phù hợp.
Cô ta hoàn toàn không có ấn tượng gì với gương mặt xa lạ này.
Cô ta nhìn Diệp Ân Tuấn - người mà mình theo đuổi năm năm vẫn chưa từng xiêu lòng, lúc này đang dịu dàng nhìn Thẩm Hạ Lan, thậm chí dè dặt xử lý vết xưng trên mặt cô, cô ta đã ghen tới mức sắp phát điên rồi!
"Ân Tuấn, cô ta không phải là người tốt! Anh đừng để cho cô ta lừa gạt!"
Sở Anh Lạc cố gắng nói ra ý của mình, nhưng Tống Đình ra tay quá mạnh khiến miệng cô ta cũng tê dại, nói ra càng giống như là bị lọt gió vậy, làm người ta nghe không rõ.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Biệt miệng cô ta lại, đừng để cho cô lên tiếng dọa tới Lisa."
"Vâng!"
Tống Đình vội vàng nghe theo.
Sở Anh Lạc quả thật cực kỳ tuyệt vọng.
Cô ta kêu gào và lắc đầu né tránh, nhưng không sao thoát khỏi cái tát của Tống Đình.
Mười cái tát đánh xuống, Sở Anh Lạc cảm thấy mình dường như sắp chết rồi.
Tống Đình đứng ở bên cạnh, khẽ nói: "Tổng giám đốc Diệp, đã đánh xong rồi."
Thẩm Hạ Lan vì kích thích Sở Anh Lạc, cố ý dịch lại gần Diệp Ân Tuấn, mà Diệp Ân Tuấn cũng không khách sáo, giơ một tay nắm lấy vai cô. Bây giờ Thẩm Hạ Lan muốn tránh cũng tránh không được, lại có phần đâm lao phải theo lao.
Cô thấy vẻ cố ý trong mắt Diệp Ân Tuấn, trong giây lát hơi chán nản.
"Tổng giám đốc Diệp, anh thả tôi ra trước đi."
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan ngầm cũng hơi lười biếng và nũng nịu.
Diệp Ân Tuấn lập tức lại hoảng hốt.
Cho dù không phải là cùng gương mặt, nhưng không ngờ vẻ nũng nịu lại giống nhau như đúc. Anh thậm chí có ảo giá như mình trở lại năm năm trước, Thẩm Hạ Lan trong lòng trong mắt đều là anh đã trở lại trước mặt.
"Không thả, cả đời này đều sẽ không thả."
Diệp Ân Tuấn theo bản năng mở miệng nói, lời nói ra lại làm cho người trong phòng giật mình.
Thẩm Hạ Lan nhân lúc này đẩy Diệp Ân Tuấn ra, tranh thủ cơ hội kéo dài khoảng cách giữa hai người lại vừa cười vừa nói: "Tổng giám đốc Diệp, anh làm vậy thì cô Sở sẽ hiểu nhầm đấy, đến lúc đó tôi lại gặp xui xẻo rồi."
Ánh mắt cô liếc nhanh về phía Sở Anh Lạc.
Lúc này mặt Sở Anh Lạc sưng phù giống như một đầu heo, quả thật vô cùng thê thảm.
Tống Đình này ra tay không hề qua loa đâu.
Bây giờ Sở Anh Lạc tức giận, hận không thể đứng dậy xé nát Thẩm Hạ Lan, nhưng cô ta không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng nhìn cô.
"Xem thử, tổng giám đốc Diệp, cô Sở ánh mắt này thật đáng sợ a! Dọa chết người."
Thẩm Hạ Lan vội vàng co rúm lại một chút, hình như thật sự bị giật mình vậy.
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn qua đã khiến Sở Anh Lạc sợ đến mức vội vàng cúi đầu, lại thoáng động vào vết thương trên mặt, cô ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.
"Từ giờ trở đi, đưa Sở Anh Lạc về biệt thự gần biển cấm túc. Tịch thu tất cả phương tiện truyền tin trong biệt thự. Phái người bảo vệ Sở Anh Lạc 24/24 giờ, không thể để cho cô ta xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Dù sao cô ta vẫn là mẹ của Diệp Tranh. Lúc nào chân của Lisa lành vết thương, lúc nào mới hủy bỏ cấm túc. Tống Đình cậu nhớ làm tốt chuyện này đấy."
Lời Diệp Ân Tuấn nói làm cho Sở Anh Lạc suýt phát điên.
Không!
Cô ta không muốn bị cấm túc!
Không chỉ ngăn cách với bên ngoài, còn không có bất kỳ cơ hội nào liên hệ với bên ngoài!
Cô ta sẽ phát điên mất!
"Ân Tuấn, đừng! Đừng làm vậy với em! Em sai rồi, em dập đầu xin lỗi Lisa. Cầu xin anh đừng cấm túc em! Diệp Tranh còn cần em!"
Sở Anh Lạc giãy giụa, cố gắng biểu đạt rõ lời mình muốn nói, nhưng miệng của cô ta lại không nghe theo sự điều khiển của cô ta.
Cô ta muốn quỳ xuống trước mặt Thẩm Hạ Lan, nhưng hai vệ sĩ giữ chặt làm cô ta không thể động đậy!
Từ năm năm trước trở lại nhà họ Diệp, cô ta chưa từng phải chịu nỗi sỉ nhục lớn như vậy. Nhưng bây giờ không ngờ lại bị người phụ nữ tên là Lisa trước mặt này tính kế!
Cô ta không cam lòng!
Sở Anh Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Hạ Lan, hận không thể dùng ánh mắt băm cô thây nghìn mảnh.
Thẩm Hạ Lan lại cười lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình, khẽ nói: "Tổng giám đốc Diệp, anh trừng phạt như vậy khó tránh khỏi hơi quá đáng rồi. Dù sao cô ta vẫn là mẹ của người thừa kế nhà họ Diệp các anh đấy. Nếu đứa trẻ đó không thấy mẹ, còn không biết sẽ thế nào đâu."
Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, anh không ngờ lại quên mất Diệp Tranh. Mà Sở Anh Lạc nghe Thẩm Hạ Lan nhắc tới Diệp Tranh thì vội vàng ư ư muốn xin tha, nhưng lời Diệp Ân Tuấn nói sau đó lại làm cho cô ta giống như rơi vào trong hầm băng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...