Diệp Nam Phương bị câu này của Thẩm Hạ Lan hỏi trúng, nhưng rất nhanh đã trả lời lại: “Anh trai em đương nhiên là có cách.
Anh ấy chính là Diệp Ấn Tuấn”
“Đúng vậy, anh ấy là Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan cười, chỉ là nụ cười kia khiến người khác cảm thấy có ý tứ, càng khiến Diệp Nam Phương cảm thấy có chút không hay.
“Chị dâu, chị…”
“Nếu như cậu còn coi tôi là chị dâu, vậy thì trật tự, cũng không được ngăn cản tôi, càng không được báo với anh cậu.
Bây giờ tôi sẽ đi xuống tâng hầm, cậu có ý kiến sao? Đương nhiên nếu như cậu báo với anh cậu, tôi cũng không có cách nào, dù sao tình cảm của hai anh em các cậu rất sâu đậm, tôi chẳng qua chỉ là một người ngoài mà thôi”
Câu này của Thẩm Hạ Lan vừa được nói ra, Diệp Ân Tuấn phải làm thế nào để tiếp tục ngăn cản đây?
Anh ta chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, biết có chuyện không hay, nhưng lại không thể ngăn cản, trơ mắt nhìn Thẩm Hạ Lan đi xuống tầng hầm.
Diệp Nam Phương gửi cho Diệp Ân Tuấn một tin nhắn, nói cho anh biết Thẩm Hạ Lan đã đi xuống, nhưng tiếc là điện thoại của Diệp Ân Tuấn ở trên xe, nên không hề nhìn thấy tin nhắn này.
Lúc Thẩm Hạ Lan theo con đường đi xuống căn phòng dưới lòng đất, người bên cạnh muốn chào hỏi, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn lại.
Dù sao Diệp Ân Tuấn cũng cho Thẩm Hạ Lan cái đặc quyền này, để mọi người trên dưới nhà họ Diệp biết được Thẩm Hạ Lan là bảo bối trong lòng Diệp Ân Tuấn.
Hơn nữa, Diệp Ân Tuấn cũng không đặc biệt căn dặn không thể để Thẩm Hạ Lan đi vào, vì vậy Thẩm Hạ Lan cứ đi vào một cách lặng lẽ như vậy.
Diệp Ân Tuấn quay lưng về phía Thẩm Hạ Lan, đương nhiên không nhìn thấy cô đến, mà Tống Khinh Dao bây giờ đang bị người khác tra tấn ở đó, càng không nhìn rõ người đến là ai, bởi vì Thẩm Hạ Lan đã tự đặt mình trong bóng tối.
“Nói đi, bắt đầu từ lúc nào đã có ý định ngấp nghé nhà họ Diệp? Kho vàng nhà họ Diệp bà từ miệng của ai mà biết được? Thím Trương, là thím Trương nói với bà đúng không? Hay là người nào khác?”
Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Khinh Dao ít nhiêu cũng có chút lạnh lùng.
“Tôi không biết cậu đang nói gì”
“Không biết phải không? Vậy bà nghe cái này đi.”
Nói xong, Diệp Ấn Tuấn liền phát cuộc nói chuyện của Tống Khinh Dao và Dư Khinh Hồng.
Sắc mặt của Tống Khinh Dao đột nhiên thay đổi.
“Dư Khinh Hồng, cái đô ngốc này, là cô ta bán đứng tôi?”
“Nếu như cô ta thực sự bán đứng bà, tôi cũng không thể tìm được tung tích của bà.
Tống Khinh Dao, tôi không thể không nói, bà rất thông minh, hiểu Lý Đông, Dư Khinh Hồng sẽ ra tay với vợ tôi và nhà họ Diệp, nhưng tiếc là, cuối cùng bà vẫn đánh thiếu một chiêu”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói.
Anh nhìn người phụ nữ phía trước, đã hơn 50 tuổi, nhưng trên mặt không có chút dấu vết của tuổi tác để lại.
Người phụ nữ này quá độc ác, anh vẫn còn nhớ mang máng lúc Sở Anh Lạc bị tống vào tù, bà ta suýt nữa đã lấy mạng của Sở Anh Lạc.
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn không rét mà run.
“Năm đó, bà vì bịt miệng Sở Anh Lạc, đã không luyến tiếc mà hạ độc cô †a, suýt nữa khiến cô ta chết ở trong tù.
Tôi không thể không nói, bà quả thực là một người độc ác, ngay cả con gái ruột của mình cũng có làm vật tế, quả thật cũng khiến tôi không thể không nhìn bà với ánh mắt khác”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến biểu cảm của Tống Khinh Dao hiện lên sự lạnh lùng.
“Sở Anh Lạc chính là một con ngốc! Cô ta mạng thai đứa cháu của nhà họ Diệp, nhưng lại không có tác dụng gì.
Năm năm mà cô ta vẫn không thể ngồi lên vị trí mợ chủ của nhà họ Diệp, còn không biết kho vàng của nhà họ Diệp ở đâu, cô ta có tác dụng gì chứ?”
“ Nhưng cô ta là con của bài”
“Chỉ là một đứa con gái mà thôi!
Cuối cùng.con gái đi lấy chồng chính là bát nước đổ đi.
Nếu như trong lòng cô †a có người mẹ này, có nhà họ Sở chúng tôi, cô ta đã sớm ra tay với cậu rồi, làm sao bây giờ cậu và đồ tiện nhân Thẩm Hạ Lan kia anh anh em em chứ”
Những lời nói độc ác của Tống Khinh Dao quả thực khiến Diệp Ân Tuấn mở rộng tâm mắt.
“Bà quả nhiên là một người độc ác”
“Vậy cũng không thể so với cậu!”
Tống Khinh Dao cười khẩy nói: “Nếu như tôi đoán không sao, con gái Thẩm Nghê Nghê của cậu vốn dĩ không bị người khác bắt cóc phải không? Nói cách khác, con bé vẫn ở nhà họ Diệp!
Chính là bị cậu giấu đi! Thẩm Hạ Lan đáng thương, vậy mà còn thật sự cho là con gái của mình bị người khác bắt cóc, lo lắng, sợ hãi, thậm chí còn không màng đến tất cả đi đến nhà họ Hoắc làm loạn.
Nếu như không phải cô ta đi đến nhà họ Hoắc làm loạn, làm cho nhà họ Hoắc và Dư Khinh Hồng bất an, Dư Khinh Hồng làm sao có thể liên lạc với tôi chứ? Nếu như cô ta không liên lạc với tôi, cậu sao có thể biết được tung tích của tôi? Diệp Ân Tuấn, hai người chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, đừng nói ai độc ác hơn ai.
Chỉ là tôi rất tò mò, nếu như Thẩm Hạ Lan biết được tất cả chuyện này đều là cục diện do cậu tạo ra, lấy sự an nguy của con gái cô ta làm mồi nhử, cô ta sẽ có thái độ như thế nào?”
Thẩm Hạ Lan đứng trong bóng tôi nghe rất rõ ràng, cả người giống như rơi vào hầm băng.
Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng không ngờ Tống Khinh Dao lại nói một cách tỉ mỉ như vậy, bây giờ nghĩ lại, từ khi Thẩm Nghê nghê bị bắt cóc, tất cả đều là Diệp Ân Tuấn nói, là đám người Tống Đình đang phối hợp, bọn họ không báo cảnh sát, tiậm chí để mặc cô đoán là nhà họ Hoắc, hơn nữa còn không quan tâm đến chuyện gì đi đến nhà họ Hoắc làm loạn.
Lễ nào tất cả thật sự giống như những gì mà Tống Khinh Dao nói?
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy chân tay mình lạnh buốt, mềm nhũn.
Diệp Ân Tuấn lại nắm lấy cổ tay Tống Khinh Dao nói: “Bà biết cái gì? Bà chỉ là ác quỷ giết người không chớp mắt.
Giữ lại bà ở bên ngoài lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan và nhà họ Diệp, tôi chỉ có thể tìm ra bà trước.
Tôi không giống bà, Nghê Nghê là thịt trong trái tim của tôi, tôi sẽ không để con bé chịu bất kỳ sự tổn thương nào”
“Hahaha, nói thì hay, kết quả không phải vẫn như vậy sao? Tại sao không nói rõ ràng với Thẩm Hạ Lan trước? Cậu lợi dụng cô ta, lợi dụng tình yêu của cô ta với con của mình, lợi dụng sự bất cần của cô ta, lợi dụng cô ta để dụ rắn ra khỏi hang.
Diệp Ân Tuấn, cậu cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, nói gì mà cậu yêu sâu đậm Thẩm Hạ Lan, thực ra thứ mà cậu quan tâm nhất chính là kho vàng của nhà họ Diệp các người, còn có nhà họ Diệp các người có đúng không? Nếu không cậu kết hôn với Thẩm Hạ Lan nhiều năm như vậy, tại sao chưa từng nói cho cô ta biết chuyện kho vàng nhà họ Diệp?”
Từng câu hỏi của Tống Khinh Dao giống như một nhát dao đâm vào trái tim của Thẩm Hạ Lan.
Cô chưa từng quan tâm đến tài sản của nhà họ Diệp, càng không quan tâm đến kho vàng của nhà họ Diệp, điều duy nhất mà cô quan tâm chính là tình yêu của Diệp Ân Tuấn và sự an nguy của các con, Bây giờ Diệp Ân Tuấn lại lợi dụng mình.
Anh lại lợi dụng mình!
Lợi dụng tình yêu của cô với các con, lợi dụng sự tín nhiệm và tình cảm của cô với anh để tìm thấy Tống Khinh Dao.
Mặc dù cô cũng biết Diệp Ân Tuấn làm như vậy sẽ có thể tìm thấy Tống Khinh Dao nhanh hơn, nhanh chóng rửa sạch sự ủy khuất của mình, nhưng cảm giác này khiến cô không thể tiếp nhận được.
Thẩm Hạ Lan nhìn bóng lưng cao lớn của Diệp Ân Tuấn, lần đầu tiên cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cô thật sự không hiểu Diệp Ân Tuấn sao?
Nói cách khác, trong lòng của Diệp Ân Tuấn thật sự không có vị trí của cô sao?
Nếu như có, tại sao có thể nhìn cô đứng ngồi không yên, trong lòng lo lắng, vì chuyện Nghê Nghê bị mất tích chứ, trong lòng, mà không nói một lời?
Cho dù anh nói với cô, chuyện này sẽ nào cô sẽ không phối hợp với anh sao?
Nhất định phải giấu cô?
Lúc này Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình giống như người ngoài, cảm giác thật sự bị người khác vứt bỏ ở bên ngoài thật sự rất đau lòng.
Cô lặng lẽ rời khỏi căn phòng dưới lòng đất, về việc Diệp Ân Tuấn sẽ đối xử với Tống Khinh Dao như thế nào cô đã không quan tâm nữa.
Động đến hai mẹ con Tống Khinh Dao là vì cô yêu Diệp Ân Tuấn, gả vào nhà họ Diệp.
Bây giờ tất cả đều có Diệp Ân Tuấn bày mưu tính kế, cô còn không yên tâm cái gì?
Trái tim dường nhự rất trống rỗng, trống rỗng và khó chịu.
Lúc Thẩm Hạ Lan đi ra khỏi căn phòng dưới lòng đất, Diệp Nam Phương đang lo lắng đứng đợi ở cửa, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi ra, vội vàng nhìn về phía sau, nhưng lại không nhìn thấy hình bóng của Diệp Ân Tuấn.
“Chị dâu..”
“Tôi muốn đi xem Minh Triết”
Thẩm Hạ Lan hờ hừng nói, giọng nói không có sự lên xuống, nhưng cũng không có bất kỳ cảm xúc nào.
Diệp Nam Phương thận trọng nhìn cô, nhưng lại không cảm nhận được tâm trạng của Thẩm Hạ Lan như thế nào.
Anh ta vội vàng đưa Thẩm Hạ Lan về phòng khách.
Thẩm Hạ Lan biết bây giờ chắc chắn Diệp Nam Phương đang rất sốt ruột, muốn nói.
gì đó với Diệp Ân Tuấn, cô cũng không quan tâm nữa.
Cô không nói gì, đứng dậy đi đến phòng của Thẩm Minh Triết.
Lúc đèn được bật lên, Thẩm Minh Triết đang ngủ rất ngon.
Cơ thể bé nhỏ đang nằm nghiêng, được đắp chăn, trên chiếc giường rộng rõ ràng Thẩm Minh Triết có chút nhỏ bé.
Thẩm Hạ Lan đi đến, ngồi xuống bên giường, nhìn Thẩm Minh Triết, lần đầu tiên cảm thấy có thể mình đã làm sai.
Cậu bé vốn dĩ là một đứa bé rất đơn thuần, trong ánh mắt của người khác cậu có thể là một thiên tài, cũng có thể giống như những đứa bé bình thường, vui vẻ trải qua thời niên thiếu của mình.
Nhưng chính là cậu bé là con của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, tuổi còn nhỏ đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Thẩm Hạ Lan ít nhiều cũng có chút đau lòng.
Cô ôm Thẩm Minh Triết ở trong lòng, cảm nhận nhiệt độ của Thẩm Minh Triết, trái tim trống rỗng kia dường như ít nhiều mới có chút nhiệt độ.
Thẩm Minh Triết mơ mơ màng màng, cảm giác có người ôm mình, mở mắt ra, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, theo bản năng ôm lấy cánh tay của cô, lẩm bẩm: “Mẹ”
Nói xong cậu bé tiếp tục ngủ.
Cậu bé yên tâm, tin tưởng Thẩm Hạ Lan như vậy.
Là cô quá ngốc rồi, là cô quan tâm quá hỗn loạn.
Nếu như Thẩm Nghê Nghê thực sự xảy ra chuyện, sao Thẩm Minh Triết có thể thờ ơ như thế này? Sợ là sớm đã gọi điện thoại cho cô, lo lắng bắt đầu đi tìm tung tích của Thẩm Nghê Nghê?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy từ đầu đến cuối mình.chính là một con ngốc.
“Ngủ đi, mẹ ở đây”
Thẩm Hạ Lan khẽ cười, ôm Thẩm Minh Triết dậy, mở cửa phòng của Thẩm Minh Triết ra.
Cô nhìn Diệp Nam Phương ở bên ngoài, thấp giọng nói: “Tối nay tôi muốn ngủ cùng với Minh Triết, không muốn bị ai làm phiền.
Tôi nghĩ cậu hiểu ý của tôi.
Nói câu này xong; Thẩm Hạ Lan trực tiếp đóng cửa lại, để Diệp Nam Phương ở bên ngoài, thậm chí còn khóa trái cửa.
Cả người Diệp Nam Phương sững sờ.
Thẩm Hạ Lan quá bình tĩnh rồi, bình tĩnh đến mức khiến anh ta có chút sợ hãi.
“Chị dâu…”
Lúc anh ta còn muốn nói gì nữa, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào.
Thẩm Hạ Lan ôm Thẩm Minh Triết lên giường, cởi áo khoác của mình ra.
Thẩm Nghê Nghề đã ở trong tay Diệp Ân Tuấn, đương nhiên sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, bây giờ cô chỉ cảm thấy rất mệt, rất mệt.
Cảm giác mệt mỏi này giống như từ trong xương cốt phát ra, đột nhiên thẩm thấu vào tứ chi của cô, khiến cô không còn một chút sức lực nào.
Bây giờ cô chỉ muốn ở bên con trai, ngủ một giấc, không nghe gì cả, không nghĩ gì cả, không thấy gì cả.
Đặc biệt là người kial Thẩm Hạ Lan ôm Thẩm Minh Triết nằm xuống.
Thẩm Minh Triết tìm một tư thế thoải mái nằm ở trong lòng Thẩm Hạ Lan, một lớn một nhỏ từ từ đi vào giấc ngủ.
Diệp Nam Phương lại không thể bình tĩnh.
Phản ứng như vậy, cục diện như vậy khiến anh ta đột nhiên nhận ra, chuyện này có vẻ như lớn hơn rồi!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...