Cục Cưng Có Chiêu


“Này này này, người phụ nữ này, em…”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan bây giờ thật sự được một tấc tiến một thước rồi.

Thẩm Hạ Lan lắc chiếc điện thoại, chìa màn hình cho Diệp Ân Tuấn xem, bên trên thật sự là số điện thoại của 113.

“Anh có đi hay không? Không đi em thật sự gọi điện! Đến lúc đó cảnh sát đến rồi, em xem anh nói như nào”

Dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan nhìn trông không có giống như đang nói đùa một chút nào cả.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên nghĩ tới lời dỗ dành tuyệt vời không lâu trước đó, kêu người ta đợi, được rồi, lần này thật sự đợi rồi, chỉ có điều người đợi đổi thành anh rồi.

“Vợ à, anh sai rồi”

Diệp Ân Tuấn tỏ thái độ nhận sai trước, vội vàng xin lỗi.

Thẩm Hạ Lan lại cười lạnh một tiếng: “Sếp Diệp nếu như không đi, em gọi điện đến đài truyền hình, chắc đài truyền hình vô cùng có hứng thú với loại hành vi này của anh”

Nói rồi, cô cầm điện thoại vào trong, thậm chí kéo rèm cửa sổ lại.

Diệp Ân Tuấn ăn một cái đóng cửa, trong lòng phải gọi là vô cùng buồn bực.

Anh không thể không rời khỏi phòng, trở về trên xe.

Tống Đình thấy anh quay lại sớm như vậy, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ hỏi Diệp Ân Tuấn đi đâu.

Diệp Ân Tuấn rất không tốt tính mà nói: “Đi đâu sao? Tôi sao biết đi đâu chứ?”

Bây giờ biết Thẩm Hạ Lan ở đâu, trừ nơi này ra, anh chỗ nào cũng không muốn đi, ai biết còn đắc tội với cả vợ rồi.

Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn bực tức như này, không khỏi đưa ra kế sách.

“Không bằng chúng ta đi mua bó hoa tặng cho mợ chủ? Nghe nói phụ nữ đều thích hoa, nói không chừng mợ chủ vui lên, chuyện gì cũng không có nữa”

Diệp Ân Tuấn nhìn Tống Đình giống như nhìn một tên ngốc, nói: “Cậu tặng cô ấy hoa? Cậu là sợ người khác không biết vợ tôi ở chỗ Tống Dật Hiên có phải không?”

Câu hỏi trực tiếp như này Tống Đình không biết nên nói như nào.

“Vậy…”

“Vậy cái gì? Tôi cũng sắp phiền chết rồi”

Diệp Ân Tuấn đây gọi là buồn bực.

Vào lúc này, điện thoại của Thẩm Minh Triết gọi tới.

“Lão Diệp, ba quay về một chuyến, con phát hiện chút vấn đề”


“Vấn đề gì?”

“Vấn đề liên quan đến ảnh của mẹ”

Thẩm Minh Triệt vừa dứt lời, Diệp Ân Tuấn bỗng lấy lại tinh thần.

“Đi, lái xe về nhà tổ”

Diệp Ân Tuấn vừa nói như thế, Tống Đình lập tức đáp ứng.

Thẩm Hạ Lan còn đợi Diệp Ân Tuấn có thể nói mấy lời hay ý tốt khiến cô mềm lòng, kết quả đợi một lúc, điện thoại không có đổ chuông, tin nhắn không có động tĩnh, bên ngoài hình như cũng không có âm thanh.

Cô bỗng kéo rèm cửa ra, đâu còn có bóng dáng của Diệp Ân Tuấn?

Được lắm!

Người đàn ông này dám trêu đùa cô như vậy phải không?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy oan ức muốn chết.

Cô muốn gọi điện cho Diệp Ân Tuấn tiếp tục mảng anh một trận, nhưng suy nghĩ một lát lại cảm thấy quá mất giá rồi.

Lạnh lùng thì lạnh lùng, ai sợ ai chứ!

Thẩm Hạ Lan rất là có cá tính mà nghĩ thế, có điều lại cứ cảm thấy thiếu chút gì đó.

Phụ nữ chính là như thế, lúc đầu hờn dỗi, lúc không thèm để tâm đến Diệp Ân Tuấn cũng không cảm thấy khó chịu.
Bây giờ hiểu lầm giải trừ rồi, ngược lại cảm thấy thời gian dài hơn, trải qua không được vui vẻ.

Diệp Ân Tuấn lại không biết Thẩm Hạ Lan bây giờ đang nghĩ gì, lái xe về nhà tổ nhà họ Diệp, Thấm Minh Triết trực tiếp kéo.

Diệp Ân Tuấn vào trong phòng.

“Lão Diệp, ba xem.”

Khi Thẩm Minh Triết phóng to ảnh của Thẩm Hạ Lan ra, säc mặt của Diệp Ân Tuấn có hơi khó coi rồi.

“Những bức ảnh này ba không phải cho người trực tiếp xóa đi rồi sao? Con sao vẫn có?”

Tuy cơ thể của Thẩm Hạ Lan được làm mờ, nhưng dáng vẻ của vợ bị con trai của mình nhìn thấy, trong lòng Diệp Ân Tuấn vẫn rất không thoải mái.

Thẩm Minh Triết lại không cảm thấy gì cả, dù sao là mẹ của mình, hơn nữa đã được làm mờ, cậu bé cái gì cũng không nhìn thấy.

“Lão Diệp, ba trước hết đừng quan tâm đến cái này, ba nhìn xem nơi đăng sau mẹ là chỗ nào”

“Đằng sau?”


Diệp Ân Tuấn trước giờ chưa từng nghĩ vấn đề này.

Qua sự nhắc nhở của Thẩm Minh Triết, anh nheo mắt lại nhìn, tuy góc độ của bức ảnh có hơi mơ hồ, nhưng nhìn hình dạng hình như không giống phòng đàng hoàng, ngược lại giống một gara xe gì đó.

Đây là đâu?

Thẩm Minh Triết phóng to phần đẳng sau lên.

“Nơi này con đã tìm qua trên bản đồ của Hải thành để so sánh rồi, không có tìm được nơi tương tự.
Có phải có thể nói nơi này hông phải là ảnh của mẹ ở Hải Thành không? Nhưng 5 năm nay, mẹ đều luôn ở Mỹ, không thể ở Mỹ bị người ta chụp loại ảnh này? Chuyện đó tuyệt đối là không thể nào! Hơn nữa con còn phát hiện một vấn đề”

Thẩm Minh Triết do dự một lát rồi nói: “Lão Diệp, ba nhìn chỗ này, hình như là đầu Photoshop”

Lời nói này khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững ra.

Nếu như là kỹ thuật Photoshop bình thường, Diệp Ân Tuấn sớm đã nhìn ra rồi, nhưng ánh nhìn đầu tiên của người đối diện lại khiến người ta chú ý đến phần cơ thể của Thẩm Hạ Lan, khiến mọi người cảm thấy đó chính là thật, còn khiến mọi người bỏ qua những thứ khác.

Nếu như không phải Thẩm Minh Triết luôn tìm kiếm chỗ sơ hở của bức ảnh này, đoán chắc Diệp Ân Tuấn thật sự nhìn không ra dấu vết Photoshop ở đó.

“Tại sao phải Photoshop trên đầu của mẹ con? Đây rõ ràng chính là… “

Diệp Ân Tuấn kịp thời ngậm miệng, không thể ở trước mặt đứa trẻ nói vốn dĩ chính là cơ thể của mẹ con, sao còn cần phải Photoshop?

Vấn đề này khiến Diệp Ân Tuấn luôn rất khúc mắc.

“Ba nghe trước đã, lại tìm mẹ cho con”

Diệp Ân Tuấn chụp chỗ sơ hở của bức ảnh này lại.

Thẩm Minh Triết nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Lão Diệp, mẹ khi nào có thể quay về? Con nhớ mẹ rồi”

“Rất nhanh!”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy tìm được manh mối.

Mặc kệ nói như nào, cứ phải để đứa trẻ có một phần mong chờ.

Thẩm Minh Triết không có hỏi tiếp nữa, biết thời kỳ mấu chốt bây giờ, cậu bé không thể ra mặt đi gặp mẹ, nếu không sẽ dẫn đến bất tiện cho mẹ.

“Nhất định phải chăm sóc mẹ cho tốt!”

“Biết rồi”

Diệp Ân Tuấn xoa đầu của Thẩm Minh Triết, nhanh chóng ra khỏi cửa.

“Tống Đình, quay lại cửa sau của sòng bạc”


“Còn đi sao?”

Tống Đình cảm thấy Diệp Ân Tuấn càng lúc càng can đảm, có điều lần này quay lại đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Anh ta bây giờ biết mình nên hỏi cái gì, không nên hỏi cái gì, cho nên cũng không hỏi nhiều, lái xe đưa Diệp Ân Tuấn quay lại.

Diệp Ân Tuấn lần nữa trèo lên ban công, phát hiện cửa ban công mở rồi, rèm cửa cũng kéo ra rồi, mà Thẩm Hạ Lan ở trong phòng không biết bận cái gì.

“Hạ Lan!”

Diệp Ân Tuấn vội vàng tiến vào, lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan liếc nhìn anh nói: “Yo, cậu Diệp đi nhầm chỗ rồi?”

Lời nói mỉa này kiến Diệp Ân Tuấn có hơi buồn bực.

“Cơn giận của em còn chưa tiêu sao?”

“Em đâu dám giận gì chứ!”

Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói.

Diệp Ân Tuấn giống như ảo thuật gia, từ trong ngực lấy ra một bông hoa hồng đưa qua.

“Nhìn đi, anh vừa mới về nhà từ trong phòng hoa của mẹ hái cho em, có đẹp không?”

Thẩm Hạ Lan vừa nghe, bỗng chốc đứng dậy.

“Anh hái hoa hồng của mẹ? Diệp Ân Tuấn, anh lấy lòng con gái, không biết ra ngoài mua sao? Chỗ hoa đó của mẹ đều là loại nổi tiếng, xem như tâm can bảo bối, anh vậy mà dám hái hoa hồng của mẹ?”

“Vậy có gì chứ, chỉ cần em vui em thích là được, cùng lắm bị mẹ anh mắng một trận.”

Vẻ mặt chả làm sao cả Diệp Ân Tuấn thật sự khiến Thẩm Hạ Lan có hơi nghẹn lời.

Có điều đây là một đóa hồng xanh, quả thật sự khiến người ta thích.

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi hòa hoãn, vội vàng cầm lấy lọ hoa đem bông hoa hồng cắm vào.

Thấy bộ dạng vui vẻ của cô, Diệp Ân Tuấn từ đằng sau ôm lấy cô, cười nói: “Được rồi, đừng giận nữa, anh vừa rồi quay về có chút việc, bọn anh đã tìm được một ít chứng cứ, em xem”

“Chứng cứ?”

Thẩm Hạ Lan hơi sững người, cũng không chú ý tay của Diệp Ân Tuấn đặt ở chỗ đó.

Diệp Ân Tuấn lén mỉm cười, sau đó rút điện thoại ra.

“Em xem bức ảnh này”

Đây là bức ảnh đầu tiên Thẩm Hạ Lan nhìn thấy trên báo chí, tuy bây giờ đã làm mờ phần lớn, nhưng sắc mặt của cô vẫn có hơi không quá tốt.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “nhìn kỹ cảnh đằng sau em, có thể có chút ấn tượng đây là đâu không? Minh Triết nói với anh, nó so sánh toàn bộ kiến trúc của Hải Thành, đều không tìm được nơi này.
Nếu như là ở nước ngoài, nó không tin em ở nước ngoài có thể bị người khác theo dõi mà không biết”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng cầm điện thoại nhìn kỹ.

“Còn nữa, chỗ này, phần đầu của em là được Photoshop, điểm này thật sự khiến người ta rất khó hiểu.

Cơ thể này vốn chính là của em, ai lại làm nhiều thêm một bước đem đầu của em đi Photoshop chứ? Vốn anh thật sự không chú ý đến vấn đề này, nếu không phải là Minh Triết, anh khả năng còn không phát hiện điểm này”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến lông mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại.

Trong đầu của cô có một khoảng linh tinh gì đó vụt qua.

“Em dường như biết nơi này là chỗ nào”

“Chỗ nào?”

Diệp Ân Tuấn vừa nghe thấy Thẩm Hạ Lan biết, bỗng lấy lại tinh thần.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt ít nhiều có hơi phức tạp.

“Sao thế?”

Anh không biết Thẩm Hạ Lan làm sao rồi, chỉ là đột nhiên cảm thấy tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không quá tốt, nhất thời có hơi khó hiểu như các vị hòa thượng.

Thẩm Hạ Lan không nói chuyện, mà đứng dậy đi tới bên cửa sổ sát đất trầm tư, biểu tình đó khiến Diệp Ân Tuấn ít nhiều có hơi lo lắng.

“Hạ Lan…”

“Không có gì”

Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài một tiếng, nói: “Bức ảnh này em chắc biết chụp từ khi nào rồi”

“Khi nào?”

“5 năm trước, trước khi xảy ra trận hỏa hoạn đó, em còn chưa sinh bọn Minh Triết”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có hơi thay đổi.

“Em nói cái gì?”

“Chỗ này, chính là gara xe đằng sau trạm xăng, nhưng em bị người ta đánh ngất, lúc tỉnh lại bên cạnh có người đặt máy ảnh thiết bị đó, còn chụp hay không em không biết, lúc đó không phải là có tin đồn em và người khác qua lại riêng hay sao? Chứng cứ không cần nghi ngờ, chắc là bức ảnh khi đó giữ lại, hơn nữa anh nói tại sao phải Photoshop phần đầu của em, bởi vì khi đó gương mặt này của em không phải là gương mặt của bây giờ”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến dòng suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn lập tức kéo về 5 năm trước.

Lúc đó Thẩm Hạ Lan mất tích, xảy ra hỏa hoạn, tin tức hôm sau tung ra quả thật là Thẩm Hạ Lan với người đàn ông khác tư tình, lúc đó còn có ảnh làm bằng chứng, có điều bởi vì chuyện này quá mất mặt, nhà họ Diệp lập tức đè những bức ảnh này xuống.

Năm đó những chuyện này là Tống Đình đi xử lý, anh hoàn toàn chìm đảm vào trong đau khổ Thẩm Hạ Lan chết trong vụ hỏa hoạn đó, căn bản chưa kịp đi xem bức ảnh lúc đó là gì.

Hiện nay bức ảnh của 5 năm về trước bị người ta tìm ra, sẽ là ai có bức ảnh này chứ?

Là người tham gia năm đó?

Nhưng Sở Anh Lạc đã chết rồi!

Vậy còn có ai sẽ lấy những bức ảnh này lần nữa khơi lên sóng gió chứ?

Nếu là thím Trương, thím Trương cũng bị khép tội rồi, bây giờ nhốt trong nhà tù của Đế Đô, vậy thì còn có thể có ai?

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan chìm vào trong trầm tư, cảm giác hình như chuyện của 5 năm trước không có hoàn toàn kết thúc.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui