Cục Cưng Có Chiêu

"A!"

Thẩm Hạ Lan giật mình kêu lên một tiếng, toàn thân bị đè xuống, được một cơ thể nóng hổi ấp lên trên.

Vì hơi thở quen thuộc kia mà trái tim cô đang hoảng loạn trở nên ngây ngốc.

Trước kia, cô từng mong mỏi được tiếp xúc thân mật như vậy với Diệp Ân Tuấn, mà không phải làm việc máy móc trên chiếc giường lạnh như băng, đáng tiếc, mãi đến trước khi có con, bọn họ cũng chưa bao giờ làm được như thế.

Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy có một làn hương bay vào mũi, mùi hương quen thuộc đến mức không thể quen hơn được kia dường như trong những đêm anh từng tỉnh mộng đã ngửi thấy ở chiếc gối bên cạnh, trong phút chốc anh bỗng hơi ngây dại, cảm thấy giống như mình đang mơ vậy.

"Hạ Lan..."

Diệp Ân Tuấn lẩm bẩm, khuôn mặt thanh tú của anh dần dần cúi xuống, hướng thẳng về phía đôi môi anh đào của Thẩm Hạ Lan.

Đột nhiên, một hồi chuông chói tai vang lên, Thẩm Hạ Lan giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô đẩy Diệp Ân Tuấn ra, lúc ấy trái tim lại đập rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt máu trong người đều dâng lên, khiến cả người cô nóng bừng, trên mặt càng nóng hơn nữa.

Diệp Ân Tuấn bị cô đẩy ra như vậy, thiếu chút nữa thì rơi xuống giường, anh đã thực sự tỉnh táo lại, có điều vẫn hơi tiếc nuối. Anh nhìn chiếc điện thoại bên cạch Thẩm Hạ Lan vẫn kêu vang, theo bản năng muốn cầm lên, nhưng Thẩm Hạ Lan lại nhanh hơn anh một bước, đã cầm điện thoại lên.

"Trình Siêu?"

Tất cả ảo tưởng và giấc mơ đẹp của Thẩm Hạ Lan khi nhìn thấy tên báo hiển thị Đường Trình Siêu thì hoàn toàn biến mất.

Vừa rồi cô đúng là đã bị ma quỷ ám ảnh mà!

Sao vẫn còn ôm ý nghĩ như vậy với Diệp Ân Tuấn được nhỉ?

Thẩm Hạ Lan vội vàng ngồi dậy, mặc dù hơi khó khăn, nhưng lại từ chối sự giúp đỡ và đụng chạm của Diệp Ân Tuấn, bấm vào nút trả lời.

Giọng nói của Đường Trình Siêu nhanh chóng truyền đến.

"Lisa, em không sao chứ? Anh nghe nói em đã xảy ra chuyện trong nước, vốn định về nước thăm em, nhưng mà ở bên này Nghê Nghê xảy ra chút chuyện, anh không đi được."

Giọng nói dồn dập, sự quan tâm và tình cảm tha thiết của Đường Trình Siêu khiến Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh rất không thoải mái.

Lúc này Thẩm Hạ Lan vốn không có thời gian quan tâm đến sắc mặt và suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn, vừa nghe thấy tình hình của Thẩm Nghê Nghê không tốt, cả người Thẩm Hạ Lan đều luống cuống.

"Nghê Nghê thế nào? Có phải rất nghiêm trọng hay không?"

"Em đừng lo lắng, tạm thời Nghê Nghê không có chuyện gì rồi, có điều không thể để con bé một mình được, em ở bên đó..."


"Em bên này cũng không có chuyện gì, không cần phải lo lắng cho em. Trình Siêu, em chỉ bị thương ở đùi phải, chăm sóc vài ngày là khỏe thôi. Anh cứ yên tâm chăm sóc Nghê Nghê là tốt rồi."

Hiện giờ tất cả suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan đều đặt trên người Nghê Nghê.

Cô và con gái cách nhau ngàn dặm, không thể ỏ bên cạnh chăm sóc con bé, cái cảm giác đau đớn xuyên tim này nếu không phải là một người mẹ thì sẽ khó mà hiểu được.

Diệp Ân Tuấn thấy hai mắt Thẩm Hạ Lan hơi đỏ lên, dáng vẻ tủi thân ấm ức, thì ngọn lửa giận không tên dần dần bốc lên.

Cô là người phụ nữ của anh! Nhưng bây giờ lại vì một cuộc điện thoại của gã đàn ông khác tủi thân đến như vậy, rốt cuộc quan hệ giữa cô và đường Trình Siêu là như thế nào?

Đường Trình Siêu vẫn muốn nói với Thẩm Hạ Lan điều gì đó, lại bị Diệp Ân Tuấn cướp mất điện thoại, rồi lạnh lùng nói: "Tổng Giám đốc Đường cứ yên tâm chăm sóc cho người nhà của mình đi, còn về phần nhà thiết kế Lisa, có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."

"Diệp Ân Tuấn, anh làm gì thế? Anh trả di động lại cho tôi!"

Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Thẩm Nghê Nghê, còn đang muốn nói thêm vài câu nữa với đường Trình Siêu, nếu như có thể, cô còn muốn nói vài lời với con gái mình, nhưng mà không ngờ Diệp Ân Tuấn lại cướp mất điện thoại.

Sao người đàn ông này lại có thể đáng giận như thế?

Diệp Ân Tuấn còn lâu mời để ý đến hiện giờ Thẩm Hạ Lan đang nghĩ thế nào, sự ghen ghét khiến anh hơi mất khống chế, không đợi đường Trình Siêu nói thêm điều gì, anh đã cúp điện thoại ngay, sau đó tắt luôn nguồn.

Thẩm Hạ Lan lập tức sinh ra lửa giận.

"Diệp Ân Tuấn, anh có bi bệnh không đấy? Đó là điện thoại của tôi, đó là cấp trên của tôi, bạn bè của tôi, anh dựa vào đâu mà cúp điện thoại của tôi hả?"

Lúc này Thẩm Hạ Lan giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, toàn thân tràn đầy sự thù địch, vào giây phút ấy đôi mắt quen thuộc kia giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực Diệp Ân Tuấn.

"Dựa vào cái gì đúng không? Hôm nay tôi sẽ nói cho em biết tôi dựa vào đâu!"

Có lẽ Diệp Ân Tuấn cũng bị kích thích.

Anh vẫn cho rằng Thẩm Hạ Lan là vợ của anh, cho dù bây giờ đã thay đổi khuôn mặt, cho dù bây giờ cô không muốn thừa nhận thân phận của mình, nhưng mà cô không thể thay đổi được sự thật thân phận của cô là vợ Diệp Ân Tuấn anh!

Một mình cô yên lặng rời khỏi anh suốt năm năm không một tiếng động, bây giờ đã quay về, thế mà lại anh anh em em thân mật với người đàn ông khác ngay trước mặt anh, cô thật sự cho rằng Diệp Ân Tuấn anh là người hào phóng như vậy sao?

Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan, không quan tâm gì nữa cả hôn cô.

Đôi môi anh đào kia anh đã nhớ nhung rất lâu, nhớ đến mức trái tim anh cũng đau đớn. Nhưng mà người phụ nữ không có lương tâm này, khi quay về chơi trò mèo vờn chuột với anh còn chưa tính, hiện giờ còn định trêu chọc người đàn ông khác nữa sao?

Anh không cho phép!


Diệp Ân Tuấn bị kích thích nên dùng rất nhiều sức lực khiến Thẩm Hạ Lan không thể tránh thoát được. Vào giây phút khi cô chưa kịp đề phòng bị anh hôn kia, cả hai người đều mềm lòng.

Cảm giác tâm đầu ý hợp quen thuộc này, giống như len lỏi khắp toàn thân, khuếch tán đến mọi bộ phận trên người.

Diệp Ân Tuấn vẫn nhớ rõ hương vị của Thẩm Hạ Lan.

Mặc dù khuôn mặt cô không giống trước kia, mặc dù cô không thừa nhận thân phận mình từng có, nhưng mà anh sẽ không nhận sai người.

Đây là vợ của anh!

Diệp Ân Tuấn tham lam hôn Thẩm Hạ Lan, giống như hận không thể dùng nụ hôn này để truyền lại hết năm năm nhưng nhớ cho Thẩm Hạ Lan.

Ban đầu Thẩm Hạ Lan bị khiếp sợ, nhưng cô lập tức nhớ đến trận hỏa hoạn năm năm trước, cùng với dáng vẻ đau đớn của Thẩm Nghê Nghê mỗi lần bệnh tình nguy kịch.

Người đàn ông này vốn không thật lòng với cô!

Anh không xứng!

Thẩm Hạ Lan không đẩy Diệp Ân Tuấn ra được, nên tức giận khẽ cắn một cái.

"A..."

Diệp Ân Tuấn cảm thấy đầu lưỡi đau nhói, theo bản năng thả Thẩm Hạ Lan ra, đúng lúc ấy thì một cái tát vang dội ập đến trong nháy mắt.

"Diệp Ân Tuấn, anh là thằng khốn nạn!"

Thẩm Hạ Lan cảm thấy tay mình tê tê, cả cánh tay hình như cũng đều tê dại, có thể thấy sức mạnh của một cái tát này lớn đến mức nào.

Quả nhiên, trong nháy mắt gương mặt của Diệp Ân Tuấn sưng phồng lên.

Nhưng thật ra Diệp Ân Tuấn lại giống như không cảm thấy gì, anh nhìn Thẩm Hạ Lan, nhìn thấy sự hận thù trong mắt cô, lại nhớ tói vừa rồi cô nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ qua điện thoại với đến đường Trình Siêu, thì lửa giận trong lòng anh giống như đang thiêu đốt.

"Tôi là thằng khốn nạn! Cho dù em muốn làm gì? Muốn dựa dẫm vào tôi để đạt mục đích gì, chỉ cần em nói ra tôi đều cho em hết. Có điều tôi sẽ không để em rời khỏi tôi, tuyệt đối sẽ không!"

Diệp Ân Tuấn nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.


Đúng lúc ấy Tống Đình đi tới va chạm chính diện với Diệp Ân Tuấn.

"Tổng Giám đốc Diệp mặt của anh..."

“Nhiều chuyện!”

Diệp Ân Tuấn trừng mắt liếc anh ta, rồi nhấc chân rời khỏi phòng bệnh.

Trong không khí dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của Diệp Ân Tuấn, nhưng Thẩm Hạ Lan lại từ chối không để mình đắm chìm trong lời Diệp Ân Tuấn vừa nói.

Trước kia chắc chắn Diệp Ân Tuấn sẽ không nói ra những lời như vậy, cho nên bây giờ anh nói với cô như thế, chắc là vì cô là nhà thiết kế của tập đoàn H`J, cho nên anh muốn lợi dụng cô và tập đoàn H`J để đưa tập đoàn Hoàn Trí ra thị trường quốc tế có phải không?

Nhất định là như thế!

Nếu không thì sao Diệp Ân Tuấn có thể nói những lời ấy với một gương mặt xa lạ?

Tuy rằng cô cũng tạo cho anh một chút nghi ngờ để hấp dẫn anh, nhưng Diệp Ân Tuấn lạnh lùng biết bao nhiêu, cứng rắn biết bao nhiêu, thì cô hiểu rõ hơn bất kỳ kẻ nào.

Cô đã từng tốn ba năm cũng không thể làm ấm trái tim anh, thậm chí ngay cả tính mạng của mình và con mình cũng không đủ để được anh thương xót dù chỉ một chút. Bây giờ sao có thể vì một chút nghi ngờ ấy đã hấp dẫn được Diệp Ân Tuấn?

Thẩm Hạ Lan cười mỉa mai, trong mắt lại chứa đầy nước mắt.

Hóa ra khi hiểu hết một người đàn ông mà cô từng yêu bằng cả trái tim lại khiến cô đau đớn như vậy, đáng buồn nhất chính là từ trước đến nay anh chưa từng yêu cô, mặc dù bây giờ đối xử với cô lúc nào cũng tốt, nhưng chẳng qua cũng chỉ vì thân phận địa vị hiện tại của cô mà thôi.

Đàn ông quả nhiên đều rất thực dụng.

Thẩm Hạ Lan lau nước mắt của mình, lại cầm điện thoại lên lần nữa, cô khởi động máy sau đó gọi điện thoại cho đường Trình Siêu.

Đường Trình Siêu vừa nghe máy đã nói trước.

"Lisa, anh ta không làm khó em chứ?”

"Không, trong mắt anh ta, bây giờ em chỉ là một người xa lạ. Trình Siêu, Nghê Nghê thế nào rồi? Có phải bệnh tình lại nặng hơn rồi không?"

Đây là điều trong lòng Thẩm Hạ Lan vẫn luôn không bỏ xuống được.

Đường Trình Siêu cười nói: “Không, Nghê Nghê chỉ hơi khó thở một chút thôi, lúc ấy anh nghe thấy em xảy ra chuyện, vô cùng sốt ruột, nên bảo thư ký đặt vé máy bay, đúng lúc trước khi xuất phát thì Nghê Nghê thấy anh không ở bên cạnh nên con bé luống cuống, khiến nhịp tim không ổn định, cho nên anh mới quay lại. Em yên tâm, hiện giờ Nghê Nghê khá tốt."

"Em có thể gọi video với con bé không?"

"Được, có điều, Diệp Ân Tuấn không có ở đó sao?"

Đường Trình Siêu ít nhiều gì vẫn hơi lo lắng.

"Anh ta ra ngoài rồi, Tống Đình tìm anh ta có việc, em muốn gặp Nghê Nghê một chút."


"Được, em chờ một lát."

Đường Trình Siêu cúp điện thoại, sau đó dùng messenger gọi video qua, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nghe máy.

Phía bên kia video lập tức xuất hiện một cô bé khoảng chừng bốn tuổi.

Vẻ ngoài của cô bé rất xinh xắn, giống như một con búp bê vậy, nhưng làn da hơi xanh xao, nhìn vào khiến người ta lo lắng không thôi.

"Nghê Nghê."

"Mẹ!"

Giọng nói của Thẩm Nghê Nghê tuy rằng rất yếu ớt, có điều lại mang theo vẻ vui mừng sung sướng.

"Mẹ, mẹ và anh trai đi đâu vậy? Ba nuôi nói hai người đã ra nước ngoài, sao hai người không đưa Nghê Nghê đi theo vậy?"

Thẩm Nghê Nghê ôm một con gấu bông màu xám, ngồi tựa vào tường, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, vẻ mặt oán trách.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim mình sắp tan nát rồi.

"Mẹ và anh trai sang bên này công tác, phải mất một khoảng thời gian ngắn nữa mới về được. Lúc về mẹ sẽ mua đồ chơi và đồ ăn ngon cho Nghê Nghê có được không?"

"Mẹ không đưa con đi cùng, có phải vì sức khỏe của con không tốt không?"

Tâm trạng của Thẩm Nghê Nghê hơi sa sút, đôi mắt long lanh kia càng dâng lên đầy nước mắt.

"Không, không đâu, mẹ thật sự qua đây công tác, không tin con hỏi ba nuôi xem. Nghê Nghê, mẹ rất nhớ con, cũng rất yêu con, chờ mẹ quay về, bệnh của con cũng khỏe rồi, lúc ấy mẹ sẽ đưa con đi du lịch khắp các nước, con muốn đi đến đâu, thì mẹ đưa con đến đó có được không?"

Thẩm Hạ Lan không muốn khóc, cô không muốn để con gái mình trông thấy dáng vẻ đau đớn tan nát cõi lòng của mình, nhưng mà khóe mũi vẫn không nhịn được hơi cay cay.

Nếu như năm năm trước cô có thể nhận ra Diệp Ân Tuấn vô tình sớm một chút, có thể buông tha cho tình cảm vô vọng kia sớm một chút, có phải con gái cô sẽ không đau đớn khổ sở như bây giờ hay không?

Vừa nghĩ tới việc từ khi sinh ra Thẩm Nghê Nghê đã phải ở trong bệnh viện, bốn năm rồi, thậm chí ngay cả sân chơi con bé cũng chưa từng được đi, người làm mẹ như cô quả thực vô cùng đau lòng.

Thẩm Nghê Nghê thấy trong mắt Thẩm Hạ Lan đầy nước mắt, thì đột nhiên ngoan ngoãn cười nói: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm công tác, con sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ và anh trai quay về. Đến lúc đó con sẽ cùng ra ngoài chơi với anh trai."

"Được, Nghê Nghê phải nghe lời ba nuôi nhé, mẹ phải làm việc rồi."

"Tạm biệt mẹ!"

Thẩm Nghê Nghê vẫy vẫy tay với Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan sợ mình sẽ khóc, nên vội vàng ngắt cuộc gọi video, nhưng mà nước mắt vẫn không nhịn được cứ lăn xuống.

Đúng lúc này, Diệp Ân Tuấn đẩy cửa bước vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui