Cục Cưng Có Chiêu


ĐẸP TRAI DÃ MAN Diệp Ân Tuấn ôm chặt Thẩm Hạ Lan, sau khi xe của bọn họ rời khỏi, Dư Khinh Hồng bị Tiêu Ái trực tiếp kéo ra khỏi bệnh viện, sắc mặt của hai người đêu không quá tốt “Mẹ, con thật sự có ý tốt, con là tới thăm mẹ, con rất lo lắng cho mẹ”

Dư Khinh Hồng rất oan ức nói Gô ta nhìn người mà từ nhỏ muốn thân thiết nhưng thế nào cũng không thân cận được, mắt lập tức đỏ hoe Tiêu Ái những ngày này cũng nghĩ rất nhiều, đặc biệt là lời của Thẩm Hạ Lan cứ văng vắng bên tai của bà ta, hiện nay nhìn thấy bộ dạng này của Dư Khinh Hồng, bà ta không khỏi thở dài “Khinh Hồng, con cũng nên trưởng thành rồi Con nói con đã bao nhiêu tuổi đầu rồi, sao một chút chuyện cũng không hiểu? Nơi này là Hải Thành, không phải Mỹ, càng không phải là viện điều dưỡng của ba con.
Con ở trong bệnh viện hô to gọi nhỏ như thế, thậm chí làm phiền đến các bệnh nhân, con thật sự tưởng ba con không gì không thể thì có thể thò tay quản chuyện của con ở Hải Thành được sao?”

Nghe Tiêu Ái nói như thế, Dư Khinh Hồng có hơi oan ức, nói: “Đây không phải còn có mẹ sao? Con chính là tìm mẹ mà”

“Nếu đã đến rồi thì cứ vui chơi, khoảng thời gian này mẹ khá bận, không có thời gian ở cùng con, Mike chắc khá quen thuộc với Hải Thành, để nó đi cùng con”

Nói xong, Tiêu Ái xoay người đi Dư Khinh Hồng năm lấy tay của bà ta nói: “Mẹ, con muốn ở cùng mẹ”

“Mẹ chồng của mẹ bây giờ sức khỏe không tốt, bên cạnh cần có người chăm sóc.
Nhà họ Hoäc ở Hải Thành là một gia tộc lớn, quan hệ của con và mẹ tuy mẹ không cần nói rõ, nhưng nháo ra cũng không hay.

Mẹ dạo này phải chăm sóc mẹ chồng, thật sự không có thời gian ở cùng con”

Lời của Tiêu Ái khiến Dư Khinh Hồng lại buồn.

Cô ta cũng là con của mẹ, nhưng tại sao ở trong mắt mẹ, bản thân lại không được tích sự gì cả!

“Con có thể yên tĩnh ở bên cạnh mẹ, thật đấy, con bảo đám không lên tiếng, tôn trọng bà cụ”

Bộ dạng hận không thể hạ thấp mình cũng phải ở bên cạnh Tiêu Ái này của Dư Khinh Hồng khiến trái tim của Tiêu Ái ít nhiều có hơi đau lòng Nghĩ tới mấy ngày nay bản thân cũng không thể rút thời gian ở cùng Dư Khinh Hồng, còn không bảng để cô ta ở bên cạnh mình túc trực thì tốt hơn.

“Cũng được, có điều con không được nhiều lời, càng không được ở trước mặt mẹ chồng của mẹ nói đến quan hệ giữa con và mẹ, biết chưa? Nếu như không làm được, con lập tức về Mỹ cho mẹ”

Điều kiện của Tiêu Ái coi như tương đối hà khắc rồi Dư Khinh Hồng tuy khó chịu, có điều vì được ở lại bên cạnh Tiêu Ái, vẫn gật đầu nói: “Con không nói, con bảo đảm cái gì cũng không nói”

“Vậy con đi theo mẹ”

Tiêu Ái dân Dư Khinh Hồng quay lại trong bệnh viện Mike bây giờ đi theo cũng không phải, không đi theo cũng không phải, khi anh đang do dự không quyết, Dư Khinh Hồng hình như đột nhiên nghĩ tới sự †ôn tại của anh ta, nhỏ giọng nói: “Mike, anh về đi, em ở đây với mẹ em, không sao”

“Vậy em tự bảo trọng”


Mike cũng cảm thấy trường hợp này mình ở lại không thích hợp lãm, gật đầu với Tiêu Á, lúc này xoay người rời khỏi.

Bên phía Diệp Ấn Tuấn đưa Thấm Hạ Lan đến biệt thự, Tống Đình đã đợi ở cửa rồi, khi anh ta nhìn thấy Lam Tử Thất lái xe chở Diệp Ân Tuấn bọn họ đến, ít nhiều có hơi ngây người.

“Ngây ra đó làm gì? Mau qua đây giúp”

Lam Tử Thất nhỏ giọng gọi một tiếng, Tổng Đình lúc này mới phản ứng lại “Diệp tổng, tất cả đã säp xếp xong, có điều người làm còn chưa tìm được, tôi lát nữa đi đến chợ người tài xem thử”

Nói rồi anh ta nhận lấy đồ đạc trong tay Lam Tử Thất, cùng anh đi vào trong biệt thự Diệp Ân Tuấn bế Thẩm Hạ Lan vào trong phòng ngủ.

Tống Đình vân rất đáng tin, điều hòa trong phòng ngủ đã bật rất lâu rồi, có chút độ ấm rồi Đặt Thẩm Hạ Lan lên trên giường, Diệp Ân Tuấn lấy chăn mỏng đắp cho có, nói với Lam Tử Thất ở một bên: “Cô giúp sắp xếp đồ đạc một chút, tôi đi nấu ít đồ ăn, sợ cô ấy tỉnh dậy sẽ đói”

“Anh biết nấu cơm sao? Đừng để Hạ Lan nhà chúng tôi bị ngộ độc thực phẩm”

Lam Tử Thất rõ ràng có hơi xem thường Diệp Ân Tuấn Tống Đình khẽ ho một tiếng, nói: “Tay nghề nấu nướng của Diệp tống vần rất không tồi”

“Vậy được thôi, tạm tin anh”

Lam Tử Thất nói là tin Diệp Ân Tuấn, còn không phải là vì Tống Đình mở miệng nói chuyện sao!

Diệp Ân Tuấn läc đầu, cảm thấy địa vị của mình ở trong lòng Lam Tử Thất thật sự không bảng Tống Đình, anh không khỏi nhìn Tống Đình nhiều hơn, khiến Tống Đình cảm thấy cả người đều không được tự nhiên “Diệp tổng, sao thế?”

“Ra ngoài giúp một tay”

Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói một câu, sau đó đi ra ngoài trước.

Tống Đình nhìn Lam Tử Thất, thấy Lam Tử Thất nghịch ngợm lè lưỡi với anh khiến Tống Đình đột nhiên có hơi nóng “Tôi ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi tôi”

Anh ta chuồn khỏi phòng ngủ.

Lam Tử Thất khẽ cười một tiếng, băt đầu thu dọn đồ đạc cho Thẩm Hạ Lan Khi Tống Đình ra ngoài thì có hơi hoảng, không nhìn thấy Diệp Ấn Tuấn đứng ở cửa, nhất thời sơ ý, trực tiếp đụng vào người Diệp Ân Tuấn “Xin lôi, Diệp tổng”

Tống Diệp vội lùi lại, sảc mặt có hơi căng tháng.

Đây vấn là lần đầu Diệp Ấn Tuấn nhìn thấy bộ dạng này của Tống Đình, không khỏi mỉm cười nói: “Sao hả? Nhìn trúng cô nàng nóng nảy đó rồi?”


“Không, không có”

Nhịp tim của Tống Đình đập có hơi nhanh.

Diệp Ân Tuấn lại nhàn nhạt nói: “Nếu như cậu có thể hạ gục cô nàng đó cũng không tôi, bớt cho cô ấy ngày ngày tìm tôi gây chuyện, còn làm bóng đèn điện”

“Không phải, Diệp tổng, tôi và cô Lam thật sự không có gì”

“Ừ, không có gì, không có gì mà người ta nhè lưỡi đã khiến cả người cậu nóng lên, sự ổn trọng trước đó cũng không thấy nữa”

Diệp Ân Tuấn nói xong, trực tiếp läc đầu, xoay người đi về phía phòng bếp.

“Nói thật, Tống Đình, tuổi của cậu cũng không nhỏ rồi, nên yêu đương rồi”

Câu nói này của Diệp Ấn Tuấn khiến Tống Đình không biết nên làm sao phản bác mới tốt, chỉ có thể đi theo.

“Bên công ty và Nam Phương vần ổn chứ?”

Vấn đề của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Đình có hơi hoàn hồn.

“Đều khá ổn, đi đúng hướng, cơ thể gân đây của bà cụ cũng đang dần hồi phục, có điều bởi vì liên quan đến thuốc giải độc, bà ấy tạm thời không thể đến thăm bà chủ.
Bà cụ bảo tôi cầm ít huyết yến trong kho đến cho bà chủ bồi bổ cơ thể: Nghe thấy Tống Đình nói như thế, Diệp Ấn Tuấn gật đầu, sau đó vào phòng bếp.

Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy, có hơi không biết mình đang ở đâu “Tỉnh rồi?”

Lam Tử Thất mỉm cười có hơi vui mừng.

Thẩm Hạ Lan gật đầu nói: “Đây là ở đâu? Lẽ nào là tớ nằm mơ còn chưa tỉnh?”

“Cậu nằm mơ gì chứt Diệp Ân Tuấn đưa cậu ra khỏi bệnh viện rồi, bây giờ đang ở trong biệt thự ven biển của anh ta.
Anh ta nói chỏ này không có ai đến, có thể để cậu an tâm tĩnh dưỡng”

Lam Tử Thất rót cho Thẩm Hạ Lan một ly nước ấm Thẩm Hạ Lan dựa vào giường, nhìn phòng ngủ mang phong cách Địa Trung Hải này, không khỏi mỉm cười.


“Các cậu thật là hành động nhanh như sẩm chớp.
Có phải là cậu nói với Ân Tuấn, cậu đối đầu với Dư Khinh Hồng rồi không? Nếu không anh ấy cũng sẽ không vội vàng đưa tớ đi như thế”

Khóe môi của Lam Tử Thất giật giật.

“Tớ có phải nên khen cậu hiểu chồng không ai bảng vợ không?”

“Có thể”

“Cậu không biết xấu hổ à!”

Lam Tử Thất thật sự nghẹn lời rồi Bây giờ Thẩm Hạ Lan không hề che đậy sự hạnh phúc của cô, ở trước mặt cô ta công khai như thế, cô ta sắp bị chua chết rồi.

“Được được được, tớ biết cậu bây giờ thật sự rất hạnh phúc, đã được chưa? Làm ơn, không phải chỉ là yêu đương thôi sao, có cần tỏ rõ thế không?”

Thẩm Hạ Lan bật cười “Phải, không phải chỉ là yêu đường thôi sao, có bản lĩnh cậu cũng yêu một lần cho tớ xem đi!”

“Thẩm Hạ Lan, cậu đừng kích tớ, thật sự ép chị đây đến sốt ruột rồi, tớ lập tức ra ngoài kéo một người đàn ông về cho cậu xem”

Cổ của Lam Tử Thất gân lên, dáng vẻ vô cùng tự tin Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Còn cần ra ngoài kéo sao? Trong nhà hình như có dư một người mà nhỉ!

Tớ nhìn thế nào cũng thấy ánh mắt cậu nhìn trợ lý Tống Đình có hơi khác nhở?”

“Thẩm Hạ Lan, cậu im miệng cho tới”

Lam Tử Thất bịt miệng của Thẩm Hạ Lan lại, chọc Thẩm Hạ Lan cười không ngừng Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa Lam Tử Thất hơi sững người, nhỏ giọng nói: “Tớ ra ngoài xem thử”

“Ứm Thấm Hạ Lan cũng không cản Đối với cô mà nói, cho này là địa bàn của Diệp Ân Tuấn, chắc tương đối yên tâm tương đối an toàn.

Diệp Ân Tuấn vừa mở cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy Tống Đình dản một nam một nữ đi vào.

Người nữ còn hơi bị thương.

Diệp Ân Tuấn từ trong phòng bếp đi ra, khi nhìn thấy bọn họ thì ngây người “Triệu Ninh, Tiểu Tử? Hai người sao lại đến đây?”

Triệu Ninh nhìn Diệp Ấn Tuấn, không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng vân là Tiểu Tử mở miệng.

“Diệp tổng, tôi và Triệu Ninh quyết định rồi, chúng tôi đâu cũng không đi, bắt đầu từ bây giờ, chúng tôi túc trực bên bà chủ và anh.
Nếu như hai người còn tin hai chúng tôi, chúng tôi nhất định toàn tâm toàn ý đối với hai người”


Diệp Ân Tuấn hơi khựng lại, không ngờ Tiếu Tử sẽ đưa ra quyết định như thế.

Anh nhìn Triệu Ninh, hỏi: “Cậu cũng muốn ở lại sao? Không ra nước ngoài nữa?”

“Tiểu Tử ở đâu thì tôi ở đó”

Triệu Ninh ngược lại không nói nhiều Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Chuyện này tôi không làm chủ được, đợi bà chủ nói thế nào”

Thẩm Hạ Lan ở trong phòng ngủ đều nghe rất rõ Cô ít nhiều có hơi do dự.

Tiểu Tử và Triệu Ninh đã từng là kẻ địch của bọn họ, bây giờ lại muốn chủ động ở lại, là tốt hay xấu!

Lam Tử Thất nhìn Thẩm Hạ Lan hỏi: Cậu có ý g?”

“Không biết”

Thẩm Hạ Lan lắc đầu.

“Không biết là có ý gì? Hoặc ở lại, hoặc để bọn họ đi.
Cậu nếu như cảm thấy do dự, vậy thì đừng giữ lại.
Tớ xuống nói với bọn họ, cậu bảo bọn họ đi”

Nói rồi Lam Tử Thất muốn xuống lầu, lại bị Thẩm Hạ Lan gọi lại “Để bọn họ ở lại đi.
Thân thủ của bọn họ đều không tồi, nếu như thật lòng đối với chúng tớ, cũng coi Nghe Thẩm Hạ Lan nói như thế, Lam Tử Thất lập tức hỏi: “Cậu nghĩ cho kỹ, đây nếu như ẩn chứa họa “Tớ biết rồi, không sao, cứ nói như thế đi, tớ nghe Ấn Tuấn nói, khi tớ bị thương hôn mê, Tiểu Tử từng đến thăm tồi, tớ nghĩ cô ta chắc thật sự muốn ở lại”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất ít nhiều có hơi không quá tán đồng, có điều nếu là chú ý của Thẩm Hạ Lan, cô ta cũng không có nói gì, mà trực tiếp nói với bên dưới: “Hạ Lan nói rồi, để bọn họ ở lại, có điêu Tiểu Tử đó, trên người cô bị thương cũng không chăm sóc được, vân là dưỡng thương trước đi”

Tiểu Tử vội nói: “Chút vết thương này của tôi không đáng ngại”

lếu bà chủ bảo cô dưỡng thương trước thì cô.

dưỡng thương trước đi.
Tìm một phòng dành cho khách mà ở, chuyện về sau để sau nói”

Diệp Ân Tuấn nói xong, liếc nhìn Lam Tử Thất, sau đó quay lại phòng bếp.

Lam Tử Thất thấy dáng vẻ đeo tạp dê của Diệp Ân Tuấn, không khỏi cười thích thú trêu Thẩm Hạ Lan “Dáng vẻ Diệp Ấn Tuấn nhà cậu vào bếp van là đẹp trai dã man!”
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui