Lúc Hoắc Chấn Đình gặp lại Thẩm Hạ Lan thì tâm trạng rất phức tạp, nhưng hiện tại anh ta cũng biết Thẩm Hạ Lan dồn toàn bộ sự chú ý lên người Thẩm Nghê Nghê.
Anh ta nhanh chóng sắp xếp mọi thứ, anh ta thấy Thẩm Hạ Lan lo lắng sốt ruột thì thấp giọng nói: “Đừng sợ, em còn có mọi người ở đây.”
Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua Hoắc Chấn Đình, vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này khá thân thiết, không nghĩ tới anh ta là chú út của mình, hiện tại có rất nhiều chuyện cô không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể gật đầu.
Đôi khi cô giống như Hoắc Chấn Phong, khá nội tâm, cũng không biết nên nói cái gì.
“Mẹ em nghe nói tình huống của em thì muốn chạy tới, nhưng nhà họ Hoắc không thể không có ai, em cũng biết thím Trương và Tiểu Tử còn ở nhà họ Hoắc, cho nên…”
Hoắc Chấn Đình nói làm cho Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.
Cô vẫn chưa có cách gì coi Tiêu Ái là mẹ mình, cho nên cô ngây người, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì gật đầu, không nói gì.
Tiểu Thi đã thay đồ bệnh nhân nằm trên giường giải thuật.
“Chờ một chút!”
Bà Diệp đi tới nhìn Tiểu Thi vừa nói với bác sĩ: “Cho dù thế nào cũng phải bảo vệ đứa nhỏ này thật tốt, cháu gái tôi cần quả thận, nhưng đứa nhỏ này vẫn còn trẻ, mong mọi người cố gắng đừng để lại di chứng gì.”
Tiểu Thi ngây người, khóe mắt không khỏi có chút ướt át.
Nhiều năm như vậy, đây là người đầu tiên đối xử tốt với cô ta.
Cho dù có phải bởi vì cô ta sắp cứu cháu gái mình hay không nhưng thái độ này làm cho Tiểu Thi có chút cảm động.
Mà người phụ nữ này là mẹ của Diệp Ân Tuấn!
Tiểu Thi càng muốn bọn họ ở bên nhau.
“Cảm ơn bà, bà Diệp, tôi sẽ không sao.”
Tiểu Thi mỉm cười với bà Diệp.
“Bà già này phải cảm ơn cô.”
Bà Diệp gật đầu, buông Tiểu Thi ra.
Thẩm Hạ Lan nhìn Tiểu Thi, vẻ mặt phức tạp, lại không biết nên nói cái gì.
Lúc này Tiểu Thi lại nở nụ cười.
“Yên tâm đi, sức khỏe của tôi rất tốt, sẽ không sao đâu.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, cuối cùng không nói gì.
Tiểu Thi và Thẩm Nghê Nghê cùng được đẩy vào phòng giải phẫu, khi phòng giải phẫu sáng đèn lên thì trái tim Thẩm Hạ Lan nhảy tới cổ họng.
Con bé sẽ tốt lên đúng không?
Thẩm Hạ Lan không chắc chắn.
Đối với Thẩm Nghê Nghê thì đây là một lần đối mặt với sống chết, tại sao không phải là cô chứ?
Hoắc Chấn Đình nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy thì muốn an ủi vài câu lại không biết mở miệng thế nào.
Diệp Tranh vô cùng nghe lời đứng ở bên cạnh Bà Diệp, giống như đứa trẻ hiểu chuyện không nói một lời, đôi mắt nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Thẩm Hạ Lan lo lắng không thôi, cô đi qua đi lại, thậm chí muốn vào xem tình hình thế nào.
Cô căng thẳng lo lắng làm cho bà Diệp cũng không yên ổn, nhưng lại không nói gì.
Tống Dật Hiên gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan, nói người của bệnh viện đã dọn dẹp sạch sẽ, nói cô không cần lo lắng qúa mức.
Thẩm Hạ Lan thấy vậy thì cuối cùng cũng yên tâm.
Nếu không có người của thím Trương tới gây rối thì tỷ lệ Thẩm Nghê Nghê phẫu thuật thành công sẽ lớn hơn một chút.
Hành lang rất vắng vẻ, bệnh viện lớn, nhưng lại không có ai nói chuyện, bầu không khí áp lực làm cho người ta cảm thấy khó thở.
Hoắc Chấn Đình đi ra ngoài mua nước đưa cho bà Diệp và Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan không có tâm trạng uống nước.
Hơn một tiếng trôi qua, hơn hai tiếng trôi qua, bên trong không có tin tức, đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn chói mắt, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp gục ngã, suýt nữa ngất xỉu, may là Hoắc Chấn Đình vẫn luôn chú ý cô nên đã kịp thời đỡ lấy cô.
“Em có muốn nghỉ ngơi một chút không? Cuộc phẫu thuật này thường rất dài, nếu em không nổi…”
“Tôi có thể, tôi muốn nhìn thấy Nghê Nghê ra ngoài.”
Thẩm Hạ Lan có chút bướng bỉnh.
Bà Diệp thấy Hoắc Chấn Đình còn muốn nói gì đó thì không khỏi mở miệng nói: “Mặc kệ con bé.
Nó là một người mẹ, không có người mẹ nào không hiểu cảm giác lo lắng này.
Lúc người mẹ nhìn thấy con mình chịu khổ thì bằng lòng nhận lấy tất cả thay cho con mình.”
Hoắc Chấn Đình không nói chuyện nữa, tuy rằng anh ta đau lòng nhưng cũng biết không khuyên được Thẩm Hạ Lan.
Anh ta đưa sữa bò nóng đưa vào tay Thẩm Hạ Lan: “Cho dù không nghỉ ngơi cũng phải uống một chút, ít nhất cháu phải giữ sức để chăm sóc con gái đúng không?”
Những lời này chạm vào tim đen Thẩm Hạ Lan, sau đó cô cầm sữa bò uống.
Nói thật cô không biết sữa bò có vị gì, chỉ không hy vọng mình ngã xuống, bổ sung thể lực mà thôi.
Lúc này điện thoại vang lên, Thẩm Hạ Lan không muốn nghe, nhưng cô thấy số điện thoại Thẩm Minh Triết nên vẫn bắt máy.
“Minh Triết, ba con sao rồi?”
Trái tim Thẩm Hạ Lan lại nhói đau.
Nếu có thể, cô thật sự hy vọng mình có thể ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn, nhưng cô không thể phân thân được.
Bà Diệp nghe Thẩm Hạ Lan hỏi chuyện cũng không khỏi dựng lỗ tai lên, có vẻ vô cùng lo lắng.
Thẩm Minh Triết vui vẻ nói: “Mẹ, ba không sao, ba vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ nói cần phải nghỉ ngơi, hiện tại thuốc mê vẫn còn nên ba chưa tỉnh lại, khi nào ba tỉnh lại thì con sẽ qua thăm em gái.
Nghê Nghê thế nào rồi?”
“Vẫn đang phẫu thuật, nhưng có lẽ không sao.
Con chăm sóc cho ba thật tốt, giúp mẹ chăm sóc ba được không?”
“Được.
Mẹ yên tâm đi.”
Thẩm Minh Triết giống như người lớn bộ ngực bảo đảm.
Thẩm Hạ Lan còn cảm thấy khó chịu hơn.
Cô hy vọng con trai mình có thể không buồn không lo, nhưng hiện tại lại kéo đứa bé vào, cô chỉ có thể tiếp tục bước đi.
Sau khi cô cúp điện thoại, bà Diệp cũng yên tâm không ít.
“Ân Tuấn không sao là được, ông trời sẽ phù hộ cho nhà họ Diệp chúng ta, mọi người sẽ bình an.”
Thẩm Hạ Lan nghe bà Diệp nói như vậy thì chỉ có thể gật đầu.
Con người có sinh lão bệnh tử, có rất nhiều chuyện không thể nói trước được.
Cuộc phẫu thuật tiến hành hơn năm tiếng, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, nhưng lúc này mọi người cũng chưa thả lỏng được, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Nhất là Thẩm Hạ Lan, nếu không phải bên cạnh có Hoắc Chấn Đình đỡ lấy cô thì cô cũng không biết mình có thể đứng lên hay không.
Hai tay cô nắm chặt lấy tay Hoắc Chấn Đình, móng tay đâm vào lòng bàn tay Hoắc Chấn Đình nhưng lại không biết.
Hoắc Chấn Đình thấy cô như vậy, hận không thể nhận lấy tất cả, nhưng lại không thể làm được.
Bác sĩ đẩy Thẩm Nghê Nghê ra ngoài thì Thẩm Hạ Lan cảm thấy hai chân giống như mang theo chì, cô muốn bước tới trước, nhưng hai chân lại không thể đứng dậy, bà Diệp đi tới trước tiên.
“Bác sĩ, cháu gái tôi thế nào?”
Bà Diệp vừa mở miệng, trái tim Thẩm Hạ Lan nhảy lên đến cổ họng.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nhìn bọn họ cười nói: “Cuộc phẫu thuật rất thành công, nhưng phải xem sau hai mươi tư giờ có phản ứng thải trừ, nếu như không có thì hoàn toàn thành công.”
Hòn đá trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng thả lỏng.
Đúng lúc này, Thẩm Nghê Nghê được đẩy ra.
Trên người cô ta còn truyền dịch, sắc mặt vẫn khó coi, nhưng Thẩm Hạ Lan lại thấy được hy vọng.
Sau đó Tiểu Thi cũng được đẩy ra.
Tuy rằng có thuốc tê, nhưng Tiểu Thi vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, cô ta nhìn Thẩm Hạ Lan, yếu ớt nói: “Tôi đã thực hiện lời hứa của mình.”
“Cảm ơn cô.”
Thẩm Hạ Lan nói câu cảm ơn là thật lòng, cho dù điều kiện của cô ta là gì thì cô ta thật sự đã cứu Thẩm Nghê Nghê.
Tiểu Thi lại chỉ cười cười, dùng khẩu hình nói: “Cô biết tôi muốn cảm ơn bằng gì.”
Lúc này trái tim Thẩm Hạ Lan lại khó chịu.
Cô quay đầu đi, bà Diệp đã đi tới nhìn Tiểu Thi nói: “Tôi sẽ mời y tá tốt nhất tới chăm sóc cho cô, nhà họ Diệp sẽ thanh toán tất cả tiền viện phí.
Cô muốn ăn gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cho người sắp xếp, bảo đảm làm cho sức khỏe của cô nhanh chóng hồi phục.”
“Cảm ơn!”
Tiểu Thi thật sự mệt mỏi, nhưng vẫn cảm ơn bà Diệp.
Cuối cùng cô ta không chịu nổi ngủ thiếp đi.
Bà Diệp bắt đầu sắp xếp người chăm sóc cho Tiểu Thi, Thẩm Hạ Lan chăm sóc Thẩm Nghê Nghê.
Hoắc Chấn Đình muốn ở lại với cô nhưng Thẩm Hạ Lan lại từ chối.
“Chú vẫn quay về đi, tôi ở đây là được, nếu ngày mai Nghê Nghê chuyển biến tốt lên thì còn có người thay ca chăm sóc con bé, hiện tại ở lại đây cũng vô dụng.”
Thẩm Hạ Lan nói làm cho Hoắc Chấn Đình vô cùng đau lòng.
“Đêm nay tôi ở lại, em quay về nghỉ ngơi, cháu xem quầng thâm dưới mắt em sắp che mất hai mắt em rồi.”
Hoắc Chấn Đình biết lúc trước Thẩm Hạ Lan trải qua chuyện gì nên vô cùng quan tâm đến sức khỏe của cô.
Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “Tôi không sao, tôi có thể chịu được, tôi muốn tận mắt nhìn thấy Nghê Nghê tỉnh lại.”
Hoắc Chấn Đình thấy Thẩm Hạ Lan kiên trì như thế thì chỉ có thể thở dài một tiếng nói: “Tôi về trước, sáng mai tôi lại đến đây.”
“Được.”
Lần này Thẩm Hạ Lan không từ chối.
Chỉ cần cô ở bên cạnh Nghê Nghê vượt qua hai mươi tư giờ nguy hiểm nhất này thì làm gì cũng được.
Hoắc Chấn Đình đi rồi, Thẩm Hạ Lan nói anh ta mang theo cả Diệp Tranh.
Lúc đầu Diệp Tranh chết sống không đồng ý, nhưng Thẩm Hạ Lan khuyên bảo mãi mới đi theo Hoắc Chấn Đình.
Phòng bệnh chỉ còn lại một mình Thẩm Hạ Lan, cô ngồi trước giường Thẩm Nghê Nghê nhìn Thẩm Nghê Nghê nhắm chặt hai mắt, trong lòng cô vô cùng sốt ruột và lo lắng.
Cuộc phẫu thuật rất thành công, sau đó phải xem phản ứng thải trừ.
Nếu Diệp Ân Tuấn là người hiến thận cho Thẩm Nghê Nghê thì có lẽ Thẩm Hạ Lan bớt lo lắng hơn, dù sao hai người có quan hệ huyết thống, phản ứng thải trừ sẽ thấp nhất.
Hiện tại bất đắc dĩ đổi thành Tiểu Thi, tuy rằng phẫu thuật thành công, nhưng Nghê Nghê còn nhỏ như vậy, thận của Tiểu Thi có xảy ra phản ứng thải trừ hay không thì không thể đoán trước.
Bà Diệp muốn ở lại, Thẩm Hạ Lan khuyên bà về nghỉ ngơi, bà Diệp nghĩ tới chuyện Diệp Ân Tuấn vẫn còn trong bệnh viện thì không thể không quay về, bà vẫn còn lo lắng cho Diệp Ân Tuấn.
Huống chi Diệp Ân Tuấn là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Trí, hiện tại anh xảy ra chuyện, công ty cũng cần có người ra mặt chống đỡ, lúc này bà Diệp là người thích hợp nhất.
Tất cả mọi người rời đi, Thẩm Hạ Lan bắt đầu ở bên cạnh Thẩm Nghê Nghê.
Sau đó Thẩm Nghê Nghê không có phản ứng gì quá lớn, sau khi thuốc mê hết tác dụng cũng chưa tỉnh lại, bác sĩ nói không cần lo lắng, phẫu thuật tốn nhiều sức, đứa bé quá nhỏ, sức khỏe yếu nên trong thời gian ngắn không chịu nổi.
Nửa đêm, Thẩm Nghê Nghê lại đột nhiên đỏ mặt, hơi thở cũng không ổn định.
Thẩm Hạ Lan sờ trán cô bé, vô cùng nóng.
Thẩm Nghê Nghê phát sốt!
Đây là phản ứng thải trừ đầu tiên!
Chẳng lẽ cô bé và thận của Tiểu Thi xảy ra thải trừ?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...