Tiểu Thi sợ tới mức vội vàng quay đầu lại, giống như nổi điên chạy về phía người này.
Cô ta không biết võ, nhưng có thể thấy được là người hay đánh nhau.
Lúc đối phương đưa cánh tay ra thì Tiểu Thi cầm áo khoác của mình ném về phía mặt của đối phương.
Áo khoác có khóa kéo, đầu khóa kéo đúng lúc đánh vào mặt người này.
Bởi vì động tác của cô ta nên đối phương dừng một chút, Thẩm Hạ Lan nhân cơ hội giãy giụa, lúc cô định ra tay với người kia thì nghe thấy người kia thấp giọng nói: “Hạ Lan, là anh.”
Giọng nói quen thuộc làm cho Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, sau đó cô bản năng ngăn cản Tiểu Thi.
“Tiểu Thi, người bên mình.”
Tiểu Thi vội vàng dừng tay.
Thẩm Hạ Lan có chút khó tin nhìn Diệp Ân Tuấn ở trước mắt.
Quần áo trên người anh cũng ướt đẫm vì sương sớm, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cô.
“Anh sao vậy?”
“Nhảy xuống biển rồi bơi vào đây.
Hiện tại không phải là lúc nói chuyện, đi theo anh.”
Diệp Ân Tuấn nhìn thoáng qua Tiểu Thi, đáy mắt lướt qua sự thắc mắc.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Em cứu cô ta khỏi hang động của thím Trương, còn có rất nhiều phụ nữ bị thím Trương bắt lại lừa bán đi, em đã thả bọn họ ra, nhưng em gái này muốn chạy trốn.
Đứa nhỏ này tên là Tiểu Thi, vẫn đi theo em.”
“Đi thôi!”
Diệp Ân Tuấn nể mặt Thẩm Hạ Lan không nói gì, nhưng rõ ràng đồng ý cho Tiểu Thi tham gia vào đội ngũ.
Thẩm Hạ Lan gật đầu với Tiểu Thi, bọn họ mới đi theo Diệp Ân Tuấn chạy về phía khác.
“Có thể ra khỏi chỗ này không?”
“Muốn đi ra ngoài sẽ có chút khó khăn, chúng ta phải chờ.”
Diệp Ân Tuấn thấy tay Thẩm Hạ Lan lạnh lẽo, anh quay đầu nhìn lại thì hiểu rõ.
Áo khoát Tiểu Thi dùng để đánh anh là của Thẩm Hạ Lan.
Nếu anh đoán không sai thì người phụ nữ ngốc Thẩm Hạ Lan này cởi áo ra cho cô gái tên là Tiểu Thi.
Tiểu Thi không cao, đứng đến vai Thẩm Hạ Lan, cũng không biết là cơ thể nhỏ nhắn hay là dậy thì không tốt, nhưng đôi mắt của Tiểu Thi lại làm cho Diệp Ân Tuấn cảm thấy có chút hứng thú.
Một đứa nhỏ như vậy lại có một đôi mắt lạnh nhạt, tuy rằng Thẩm Hạ Lan cứu cô ta, nhưng cô gái này chưa chắc sẽ mang ơn Thẩm Hạ Lan.
Đây là suy nghĩ duy nhất của Diệp Ân Tuấn.
“Lạnh không?”
Diệp Ân Tuấn mang theo Thẩm Hạ Lan rẽ trái rẽ phải, hai hàm răng Thẩm Hạ Lan run cầm cập, nhưng cô không muốn gây rắc rối cho Diệp Ân Tuấn nên nói thẳng: “Vẫn còn tốt.”
“Em kiên trì một hồi, sắp tới rồi.”
Diệp Ân Tuấn nói nhưng Thẩm Hạ Lan không nghe rõ lắm, không biết lời anh nói có ý gì, chẳng qua cô cảm thấy có Diệp Ân Tuấn ở đây thì tình huống cũng không quá hỏng bét.
Cô đi theo Diệp Ân Tuấn cũng thường xuyên quay đầu lại nhìn Tiểu Thi.
Diệp Ân Tuấn chạy rất nhanh, chân Tiểu Thi lại ngắn, cần phải dùng sức mới có thể đuổi kịp.
Thẩm Hạ Lan rất muốn nói anh chậm một chút, nhưng hiện tại chậm một bước thì có thể rơi vào trong nguy hiểm, cô chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu Tiểu Thi đuổi theo.
Cũng may tuy rằng Tiểu Thi không cao, nhưng sức chịu đựng rất mạnh, tuy rằng cô ta chạy theo có vẻ khó khăn lại luôn có cách đuổi kịp, mặc dù có vẻ sắp đến giới hạn cuối cùng.
Thẩm Hạ Lan chạy theo Diệp Ân Tuấn rất lâu, cô cho rằng mình sắp ngất đi thì Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhảy xuống vách đá phía trước.
Anh nhảy xuống không nói trước làm cho Thẩm Hạ Lan kêu lên một tiếng, anh đã kéo cô nhảy xuống.
Tiểu Thi do dự một chút, cắn răng một cái cũng nhảy xuống.
Gió thổi vù vù bên tai.
Thẩm Hạ Lan không biết mình nhảy xuống có kết quả là gì, bởi vì cô tin tưởng Diệp Ân Tuấn, cho nên không hề quan tâm, nhưng Tiểu Thi thì sao?
Cô muốn quay đầu lại nhìn xem tình hình của Tiểu Thi, nhưng gió quá lớn làm cho cô không mở mắt ra được, chỉ có thể thầm cầu nguyện Tiểu Thi không sao.
Khi bọn họ rơi xuống đất thì Thẩm Hạ Lan đặt mông ngồi dưới đất, lại không cảm thấy đau đớn, ngược lại cảm giác ướt đẫm có chút khó chịu.
“Không sao, có thể đứng lên.”
Giọng Diệp Ân Tuấn vang lên.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới mở mắt ra.
Trước mắt là một thảo nguyên rộng lớn, cỏ dưới mông vô cùng mềm mại, mà bọn họ nhảy xuống là một thác nước, tuy rằng hiện tại nước không nhiều lắm, nhưng thật sự là một thác nước.
“Khụ khụ!”
Phía sau truyền đến tiếng ho khan.
Thẩm Hạ Lan vội vàng quay đầu lại, lúc này cô mới thấy Tiểu Thi cũng nhảy xuống, nhưng bời vì không có ai kéo nên đứa nhỏ này ngã giống như chó ăn phân.
Cô muốn cười lại cảm thấy không quá lương thiện, cô vội vàng muốn đứng dậy đỡ Tiểu Thi thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Đối với chúng tôi mà nói thì cô là gánh nặng, từ giờ trở đi cô chỉ có thể tự chăm sóc mình, chúng tôi không có thời gian chăm sóc cô biết không?”
Diệp Ân Tuấn vẫn luôn lạnh nhạt, ngoại trừ Thẩm Hạ Lan thì anh không có thời gian và tình cảm chăm sóc những người khác.
Anh cho Tiểu Thi chạy tới đây đã nể mặt Thẩm Hạ Lan phá lệ một lần.
Huống hồ người phụ nữ này không rõ lai lịch, tuy rằng cô ta bị nhốt chung với mấy người phụ nữ kia, nhưng Diệp Ân Tuấn luôn cảm thấy hơi thở trên người cô ta không giống như cô gái bình thường khác.
Trong thời điểm đặc biệt này, một cô gái như thế là mối nguy hiểm của bọn họ.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy không tốt lắm, nhẹ nhàng nắm tay áo Diệp Ân Tuấn muốn anh nói chuyện khéo léo một chút, nhưng Diệp Ân Tuấn lại làm như không thấy, vẫn lạnh lùng nói: “Từ giờ trở đi tôi có thể cho cô ăn, cho cô uống, thậm chí cho cô một chỗ ngủ, nhưng cô chỉ có thể nghe theo chúng tôi, nếu cô không làm được thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Tiểu Thi cũng không ngờ lại lạnh lùng Diệp Ân Tuấn như vậy.
Lúc đầu anh cho cô ta đi theo, Tiểu Thi còn cảm thấy người đàn ông này có chút thương hoa tiếc ngọc, nhưng hiện tại cô ta không nghĩ như vậy.
Cô ta chỉ kinh ngạc một chút nhưng nhanh chóng biến mất, sau đó gật đầu.
Diệp Ân Tuấn thấy Tiểu Thi điều chỉnh cảm xúc nhanh chóng như thế thì híp mắt lại, cảm thấy không quá yên tâm.
Cô gái tên là Tiểu Thi này thật sự không đơn giản.
Thẩm Hạ Lan lại cười ha ha nói: “Lạnh quá, chúng ta ở đây sẽ an toàn sao?”
“Tạm thời là an toàn, đây là đảo nhỏ của anh, anh biết rõ mọi thứ hơn bất cứ ai.
Bọn họ muốn tìm tới chỗ này cũng không quá dễ dàng.
Chúng ta tạm thời có thể ở đây nghỉ ngơi một chút, anh đã thông báo cho Dương Tân và tên nhóc thối, có lẽ qua một thời gian ngắn bọn họ sẽ cho chúng ta một tin vui.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì bế ngang Thẩm Hạ Lan lên.
Nếu chỉ có hai người thì Thẩm Hạ Lan còn cảm thấy Diệp Ân Tuấn rất tốt, nhưng hiện tại còn có Tiểu Thi ở đây, cô có chút xấu hổ.
“Em đặt em xuống, em có thể tự đi.”
“Anh tự nguyện bế em, em có ý kiến gì?”
Diệp Ân Tuấn nói xong, Thẩm Hạ Lan khó nói thành lời.
Sao cô dám có ý kiến chứ?
Bởi vì chạy trốn một thời gian dài nên cô không có thời gian giận dỗi Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn bế cô đi về phía trước, Thẩm Hạ Lan nhìn qua vai anh thì thấy Tiểu Thi khó khăn đi theo phía sau, khập khiễng bước đi, có lẽ lúc nhảy xuống đã bị thương, nhưng cô ta vẫn cắn răng kiên trì, không rên một tiếng.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tiểu Thi này làm cho người ta bất ngờ, cô không khỏi có chút đau lòng.
“Anh không cảm thấy cô ta có chút giống Nghê Nghê sao?”
“Nghê Nghê nhà chúng ta mới có bốn tuổi.”
Diệp Ân Tuấn nói, nhưng rõ ràng ý của anh không giống với điều Thẩm Hạ Lan muốn nói.
Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng nói: “Sao anh lại không có một chút đồng cảm nào vậy chứ.”
“Em sắp chết cóng còn có thời gian quan tâm người khác có lạnh hay không, có phải em quá nhân hậu đúng không?”
Diệp Ân Tuấn nói rất rõ, nhưng hiện tại Thẩm Hạ Lan vừa lạnh lại đói, vốn không nghe rõ, lúc này cô ở trong ngực ấm áp của Diệp Ân Tuấn thì cảm thấy mũi có chút ngứa.
“Hắt xì!”
Thẩm Hạ Lan không khỏi hắt hơi một cái.
Diệp Ân Tuấn nhìn mũi nhỏ của cô hồng hồng thì có chút đau lòng nói: “Em đã lớn như vậy, khi nào mới có thể học cách chăm sóc mình? Anh không hiểu em đã trải qua năm năm không có anh bằng cách nào.”
Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ cười nói: “Không phải là chuyện ngoài ý muốn sao.
Đây là lần đầu tiên em học sinh tồn nơi hoang dã à.
Huấn luyện viên Diệp, xin chỉ bảo nhiều hơn.”
“Em còn có thể lắm lời thì có lẽ không sao.”
Tuy rằng Diệp Ân Tuấn nói như vậy nhưng cũng không dám kéo dài, anh nhanh chóng đi về phía trước mấy trăm mét, có một lều vải màu xanh lá mạ ở đó.
Nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra được, màu sắc của lều vải giống như đúc với màu cỏ.
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc một chút, Diệp Ân Tuấn đã ôm cô đi tới.
Bên trong ấm áp hơn nhiều.
Thẩm Hạ Lan vô cùng lạnh, nhưng vẫn cố kìm nén.
Tiểu Thi có chút do dự, nhưng vẫn đi theo.
Diệp Ân Tuấn đặt Thẩm Hạ Lan lên giường, đi tới bên cạnh tìm hai bộ quần áo sạch sẽ đưa cho Thẩm Hạ Lan và Tiểu Thi.
“Thay quần áo ướt ra trước đã.”
Anh nói xong thì đi ra ngoài.
Nếu chỉ có một mình Thẩm Hạ Lan thì anh không đến mức đi ra ngoài, hiện tại có thêm Tiểu Thi, Diệp Ân Tuấn cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí cảm thấy có người phá hỏng thế giới hai người của mình với Thẩm Hạ Lan, vì vậy sắc mặt anh không khỏi khó coi.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài, Thẩm Hạ Lan đánh lên tinh thần, cười nói với Tiểu Thi: “Cô đừng để ý, anh ấy là như vậy.”
“Anh ta là gì của cô?”
Tiểu Thi nhàn nhạt hỏi một câu.
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, cười nói: “Anh ấy là chồng tôi.”
“Ồ.”
Tiểu Thi không nói nữa, mà xoay người sang chỗ khác bắt đầu thay quần áo.
Hiện tại Thẩm Hạ Lan khó chịu muốn chết, ước gì có thể tắm nước nóng, nhưng ở trong hoàn cảnh này, địa điểm này, đừng nói có nước ấm tắm, có một bộ quần áo sạch sẽ thay đã rất tốt rồi.
Đầu cô đau đến mức khó chịu, nhưng cô vẫn cố gắng thay quần áo xong, lúc này cô mới phát hiện không biết chân mình bị thương lúc nào, hiện tại máu đã đông lại, cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình đúng là đồ vô dụng.
Ngay cả cô gái như Tiểu Thi cũng có thể tự chăm sóc mình, cô lại nhìn bản thân mình.
Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng, nhanh chóng thay đồ xong.
Đúng lúc này, Diệp Ân Tuấn đi vào, anh cầm một bình nước nóng, trong đó có nước ấm.
Diệp Ân Tuấn lấy chăn ra, rót nước ấm đưa cho Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Uống chút nước nóng làm ấm cơ thể, em không được bị cảm.”
Anh vừa nói xong, Thẩm Hạ Lan đúng lúc hắt hơi một cái, vừa vặn bắn vào mặt Diệp Ân Tuấn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...