Cục Cưng Có Chiêu


Thẩm Hạ Lan vốn muốn từ chối, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn một tay cầm hai tay chụp trên đỉnh đầu, nụ hôn vốn được coi là dịu dàng kia lập tức biến thành mưa to gió lớn cuốn sạch Thẩm Hạ Lan.

Đầu óc cô lập tức trở nên trống rỗng, mặc cho Diệp Ân Tuấn mang theo cô cùng chìm nổi.

Đến tận khi Thẩm Hạ Lan thiếu dưỡng khí mới được Diệp Ân Tuấn buông ra, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, ánh mắt Diệp Ân Tuấn trầm xuống.

Dù đã qua lâu như vậy, anh vẫn không thể chống lại sự ngọt ngào và quyến rũ của Thẩm Hạ Lan, người phụ nữ này là uy hiếp duy nhất của anh, càng là báu vật đời này anh không muốn buông tay.

Tiếng tim đập như sấm, gõ vào màng nhĩ của nhau, Thẩm Hạ Lan tựa trong ngực Diệp Ân Tuấn cảm thấy hết sức an tâm, dù bên ngoài mưa to gió lớn, nguy cơ tứ phía, chỉ cần có anh ở dây, thì dường như tất cả đều sẽ ổn thỏa.

Bên ngoài, tiếng người huyên náo, tiếng ca nổi lên bốn phía.

Thẩm Hạ Lan được Diệp Ân Tuấn ôm ngang lên đặt xuống giường.


“Trước tiên, em nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa chúng ta phải hành động, đừng để đến lúc đó không có thể lực.

Hay là anh ra ngoài tìm cho em ít đồ ăn nhé, em vẫn chưa ăn gì cả.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn thật đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng cánh tay đã bị Thẩm Hạ Lan giữ chặt.

“Thôi bỏ đi, bây giờ bên ngoài quá nguy hiểm, nếu như bị người ta nhận ra thì thảm rồi.

Em cũng không đói như vậy.”
“Không đói như vậy tức là có hơi đói, anh sao có thể để vợ mình đói bụng? Em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng trở về.”
Diệp Ân Tuấn cưng chiều sờ lên mặt Thẩm Hạ Lan, sau đó đứng dậy từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan muốn ngăn cản nhưng không kịp nữa.


Trong lòng ít nhiều cảm thấy có chút ngọt ngào, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn lo lắng.

Cô tựa ở khe cửa nhìn ra phía ngoài, liền phát hiện Lăng Thiên Vũ đã trở về.

Anh ta đứng bên cạnh Lăng Thiên Vũ giả, thay anh ta cản rượu, thuận tiện hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“Các vị, mọi người cũng đã biết tính cách cậu Lăng của chúng tôi, tôi là trợ lý của cậu Lăng, có lời gì, chuyện gì cứ nói với tôi là được.”
Nhất thời, người của các gia tộc lớn đều đồng loạt vây lại.

Thanh Loan liếc nhìn đám người chạy theo Lăng Thiên Vũ như vịt, không khỏi cười lạnh một tiếng nói: “Dùng mặt nóng đi áp mông lạnh người ta, thật không biết đám người này nghĩ như thế nào? Dù sao cũng là bốn gia tộc lớn của nước T, dù Lăng Thiên Vũ kia có tài, có tiền thì thế nào? Đây chính là ném đi tự tôn của bản thân.”
Thúy ở bên cạnh phục vụ, nghe thấy Thanh Loan nói như vậy, thấp giọng nói: “Công chúa, thứ mỗi người cầu không giống nhau, cậu chủ nhà họ Lăng tuổi trẻ †ài cao, nếu có thể hợp tác với cậu ta, tiền đồ của bản thân gia tộc cũng sẽ tiến lên một nấc, không phải đến cả quốc chủ cũng hi vọng cậu chủ nhà họ Lăng có thể tham dự vào phương diện nghiên cứu quân sự sao?”
“Ba dám nghĩ dám làm, cũng không biết Lăng Thiên Vũ này có cho mặt mũi hay không.”
Thanh Loan là người kiêu ngạo, tự nhiên không quen nhìn người khác kiêu ngạo, nên không khỏi cảm thấy có chút chướng mắt với dáng vẻ vừa xuất hiện đã được mọi người vây quanh của Lăng Thiên Vũ, cô ta lại cảm thấy người trợ lý bên cạnh Lăng Thiên Vũ nhìn có vẻ thuận mắt hơn.

“Trợ lý kia tên gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui