Cục Cưng Có Chiêu


Mặc Vân Thanh từ đầu đến cuối ngồi bên cạnh im lặng ăn cơm, chỉ lắc đầu chứ không nói một lời.

Trong bữa ăn, chỉ có Thẩm Hạ Lan là ăn uống vô cùng vui vẻ, Diệp Ân Tuấn chẳng ăn gì nhiều, Thanh Loan hầu như tức no luôn rồi còn Mặc Vân Thanh thì vì không đói lắm, cả cái bàn ăn này do một mình Thẩm Hạ Lan bao quát toàn trường.

“Ăn no quá đi.”
Thẩm Hạ Lan nấc cụt một cái, chẳng để ý gì đến hình tượng khiến Thanh Loan không vừa mắt chút nào.

Nói như thế nào đi nữa thì Diệp Ân Tuấn cũng là một trong tứ thiếu của Hải Thành, là bà Diệp mà Thẩm Hạ Lan chẳng có chút hình tượng nào, cũng không nể mặt Diệp Ân Tuấn, một người phụ nữ như vậy ngoài để lên giường ra thì còn làm được gì chứ.

Thanh Loan suýt chút nữa đã khịt mũi lạnh lùng với cô nhưng Thẩm Hạ Lan lại còn ngại lửa không đủ lớn nên tiếp tục bày ra dáng vẻ vô tội nhìn Thanh Loan nói: “Ồ? Thanh Loan này, sao em không ăn? Có phải tự thấy đồ mình nấu không ngon không? Hay để hôm nào chị làm cho em ăn nhé, cũng nên để em nếm thử chút tay nghề của chị chứ nhỉ.”
“Em mà nấu ăn sao, đừng đi đốt nhà bếp nữa mất công anh lại phải bồi thường cho người ta.”

Diệp Ân Tuấn lập tức tiếp lời Thẩm Hạ Lan khiến Thẩm Hạ Lan giận dỗi..

Cô nấu ăn cũng có đến nỗi nào đâu?
Bình thường đồ mà Diệp Ân Tuấn ăn cũng gì và này nọ lắm chứ bộ, lúc này Diệp Ân Tuấn nói như vậy, chẳng phải càng khiến Thanh Loan cảm thấy cô không có chỗ nào ra hồn sao?
Quả nhiên, ánh mắt Thanh Loan xẹt qua một tia khinh bỉ.

“Phụ nữ thì vẫn nên học nấu ăn, tục ngữ có câu con đường ngắn nhất đến trái tim đàn ông là đi qua dạ dày, cô đi đâu cũng bắt Anh Diệp tự tay làm tất tần tật như vậy sao được? Dù sao nhan sắc rồi cũng sẽ già đi, vài năm nữa cô sẽ không con đẹp như bây giờ.”
Lời nói của Thanh Loan lộ rõ sự khinh thường.

Nhưng Thẩm Hạ Lan lại như không hiểu ẩn ý trong câu nói của cô ta mà chỉ vội vàng nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, lo lắng hỏi: “Ông xã, em già rồi sao? Anh chán ghét em vì em không đẹp nữa à?”
“Làm gì có, với anh em là người đẹp nhất.


Huống hồ anh đã bắt được dạ dày của em rồi, sau này đừng hòng kẻ nào cướp được em đi.”
Diệp Ân Tuấn nói vậy khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng đắc ý còn sắc mặt của Thanh Loan thì trở nên khó coi.

Diệp Ân Tuấn biết nói những lời ngon ngọt như vậy từ khi nào? Hơn nữa ý tứ trong lời nói của anh là sợ Thẩm Hạ Lan bị người đàn ông khác cướp đi sao?
Một người phụ nữ để lên giường rốt cuộc có chỗ nào đáng giá để Anh Diệp phải đối xử như thế?
Thanh Loan nghiến chặt răng.

Thẩm Hạ Lan không thèm quan tâm cô ta, tốt nhất tức chết luôn đi, miễn cho ngày đêm tơ tưởng đến người đàn ông của cô.

Diệp Ân Tuấn cũng không ngờ cô vợ bé nhỏ của mình cũng có mặt xấu xa như vậy nên không khỏi buồn cười, có điều được người ta cưng chiều mà còn ngang ngược như vậy cũng thú vị đó chứ.

“Ông xã ơi, em ăn no rồi, hay là chúng ta về phòng vận động một chút đi.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Mặc Vân Thanh sặc nước canh, liên tục ho khan còn sắc mặt của Thanh Loan thì đen như đáy nồi.

Người phụ nữ không biết xấu hổ này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận