Cục Cưng Có Chiêu
Thanh Loan có phần bất ngờ nhưng sau đó là cảm giác ganh tỵ xuất hiện.
Vì người con gái Thẩm Hạ Lan này mà Anh Diệp đã hai lần ba lượt từ chối cô ta, bây giờ còn phòng bị với cả chính cô ta, tất cả đều là những chuyện mà Thanh Loan không lường trước được.
Có vẻ như Thẩm Hạ Lan này thật sự chiếm giữ một vị trí rất lớn trong lòng Diệp Ân Tuấn.
Nếu cô ta nhất quyết muốn cứng rắn với Thẩm Hạ Lan thì chắc Diệp Ân Tuấn sẽ ngày càng cách xa cô, thậm chí tình bạn mà hai người họ vun đắp trong mưa bom bão đạn sẽ sụp đổ.
Đây là ưu thế của Thanh Loan, cô ta nhất quyết không để cho Thẩm Hạ Lan lấy đi chút ưu thế ít ỏi này.
Nghĩ đến đây, Thanh Loan vội vàng nói: “Anh Diệp nói gì vậy chứ.
Nếu là chị dâu thì em đương nhiên phải đối đãi hết lòng rồi.
Em sẽ cử người đi đón cả hai.”
“Được.”
Một tiếng chị dâu này khiến trong lòng Diệp Ân Tuấn thoải mái hơn một chút nhưng vẫn chưa đến mức buông lỏng cảnh giác.
Anh vẫn ghi lòng tạc dạ chuyện người phụ nữ ấy lúc chiến đấu im hơi lặng tiếng thế nào nên đây là lúc anh nên khăng khăng giữ vợ mình ở bên cạnh.
Lúc Thẩm Hạ Lan đưa Mặc Vân Thanh theo ra thì Diệp Ân Tuấn cũng đã trò chuyện xong.
“Có thể sang không?”
Thẩm Hạ Lan ngầm hiểu, trong lòng tuy rằng khó chịu nhưng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn tỏ vẻ tự nhiên hào phóng khiến Diệp Ân Tuấn không nhìn rõ được tâm tư của cô.
Tuy nhiên, Diệp Ân Tuấn vẫn hiểu được tình hình hiện tại, muốn giữ được tính mạng của Thẩm Hạ Lan cùng Mặc Vân Thanh thì chỉ có chỗ của Thanh Loan là tương đối an toàn.
Mặc Vân Thanh nhìn nhìn Thẩm Hạ Lan, lại nhìn nhìn Diệp Ân Tuấn rồi thấp giọng nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng ta đi thôi, chần chừ ở đây mãi không an toàn.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan chủ động nắm tay Diệp Ân Tuấn và ba người đi ra ngoài.
Phương Yến Nhi thấy bọn họ đi ra thì không hề bất ngờ, hơn nữa còn cười tủm tỉm nói: “Mấy người đã bàn xong rồi và muốn rời đi đúng không?”
Tim Thẩm Hạ Lan nảy một cái.
Cô luôn cảm thấy hình như Phương Yến Nhi chuyện gì cũng biết cho nên vô cùng bất an.
Bên kia đã tìm hiểu hết về gia đình cô nhưng cô lại hoàn toàn không tra ra được gì về họ, đây là một chuyện rất đáng lo.
Diệp Ân Tuấn nheo mắt nhìn Phương Yến Nhi nhưng không nhìn ra được sơ hở gì từ vẻ mặt của cô ta, hoặc là người phụ nữ này rất giỏi che giấu hoặc cô ta thật sự ngây thơ, nhưng Diệp Ân Tuấn cảm thấy khả năng thứ hai không đáng tin, quả nhiên phụ nữ chốn cung cấm ai cũng lợi hại cả.
“Đúng vậy, chúng muốn rời khỏi đây, trong khoảng thời gian này cám ơn cô đã chăm sóc cho vợ tôi.
Chúng tôi sẽ quay lại báo đáp ân tình này.”
Diệp Ân Tuấn nói rất nghiêm túc.
Chỉ cần đối phương có tính toán thì anh cảm thấy là họ vẫn có thể đi chung đường.
Nhưng Phương Yến Nhi lại cười nói: “Được, tôi sẽ ghi nhớ câu này, nhưng tạm thời tôi chưa có việc cần đến các người, đợi sau này chưa biết chừng sẽ làm phiền đến mọi người một phen.”
Câu nói này khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan rối bời, nhưng tình hình hiện tại cũng khiến cô không còn cách nào khác.
“Bên phía anh họ của tôi không sao chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...