Bão tuyết vừa dừng, Thanh Loan đã vội vàng chạy đến đón, có thể thấy cô nôn nóng muốn gặp Diệp Ân Tuấn đến cỡ nào.
Bị người phụ nữ khác nhớ mong chồng của mình, trong lòng Thẩm Hạ Lan rất khó chịu, rồi lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể cười nói: “Cường đến sớm thật.”
“Mợ Diệp nói đùa, tôi chỉ làm theo lệnh, huống chi bão tuyết cũng đã ngừng, hành động điều tra của Quốc chủ sẽ càng thêm chặt chẽ, hai người theo tôi quay về cung thì sẽ an toàn hơn, đường chủ đã sắp xếp xong mọi việc, chỉ chờ hai người đến.
Trong đoạn thời gian này, bởi vì Mặc Vân Thanh mất tích, Phương Chính giống như phát điên cử người tìm kiếm khắp nơi, nhưng bão tuyết lại làm người ta không thể đi ra ngoài, chỉ có thể ráng nhịn xuống, dù sao thời tiết thế này đừng nói là bọn họ không tìm được, cho dù là người đi cứu cũng không thể đánh lại nước T, đây là điều Phương Chính lo lắng.
Cho nên bây giờ bão tuyết vừa hết, Phương Chính lập tức hành động.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn biết rất rõ điểm này, Mặc Vân Thanh ở chỗ này cũng không quá an toàn.
“Đi thôi.”
Thẩm Hạ Lan mở lời trước.
Nếu đã đến đây rồi, có một số việc không phải bọn họ muốn làm gì thì làm.
Thẩm Hạ Lan biết, cho dù cô không muốn gặp Thanh Loan đến cỡ nào thì cuối cùng bọn họ vẫn sẽ gặp nhau, hơn nữa còn gặp nhau với thân phận là đồng minh.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Hạ Lan, cũng không đoán được Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, nhưng vẫn vươn tay nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Đừng sợ, mọi chuyện có anh lo rồi, nhớ lấy lời anh nói, đừng để bản thân phải chịu ấm ức.”
“Biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, trong lòng lại có hơi buồn.
Không chịu ấm ức sao?
Sau khi biết Thanh Loan là ân nhân cứu mạng của anh, sau khi biết tình cảm của Thanh Loan dành cho anh, Thẩm Hạ Lan biết cô nhất định phải chịu nỗi ấm ức này, nhưng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn lo lắng như thế, cô chỉ có thể an ủi anh.
Cường thấy bọn họ đã chuẩn bị xong, lúc này mới đi tìm Mặc Vân Thanh, dẫn ba người ra khỏi khách sạn.
Bởi vì đã hóa trang, ba người không bị chú ý quá nhiều, dù sao một người thương nhân bụng phẹ dẫn theo hai người phụ nữ cũng không phải là chuyện cần phải chú ý đến quá nhiều.
Mấy người Diệp Ân Tuấn và Mặc Vân Thanh lên xe, Cường dẫn theo bọn họ đi thẳng vào trong cung điện ở trung tâm thành phố.
Dọc theo đường đi đều có bảo vệ canh gác nghiêm ngặt, cho dù Cường là người trong cung, vẫn cần phải dừng xe kiểm tra, may mà Thanh Loan đã tính trước những chuyện này, làm một tường kép bên dưới xe, Thẩm Hạ Lan và Mặc Vân Thanh được sắp xếp ngồi vào trong đó, mà Diệp Ân Tuấn lại bám vào sàn xe đi vào cung.
Cung điện Thanh Loan ở gọi là Phượng Minh Cư, ở một góc khá hẻo lánh, đương nhiên không có bao nhiêu người chú ý.
Sau khi Cường đi vào cung đi loanh quanh một lúc, Thẩm Hạ Lan bị xoay vòng vòng đến chóng mặt, lúc nào mới phát hiện xe ngừng lại.
“Anh Diệp, anh đi vào cùng tôi, chúng ta đi từ chỗ này vào, sẽ có người khác đến dẫn mợ Diệp và cô Mặc đến Phượng Minh Cư.
Chỗ này có hai con đường, đàn ông và phụ nữ phải tách ra đi riêng, nếu cứ nhất quyết đi cùng nhau sẽ làm mọi người chú ý đến, đến lúc đó cho dù là đường chủ cũng không thể bảo vệ mọi người được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...