Cục Cưng Có Chiêu


Trong lòng Thẩm Hạ Lan kháng cự, nhưng mà cơ thể không đợi nổi nữa, đành khẽ gật đầu, chạy về phía một bụi cỏ dại rậm rạp.

Diệp Ân Tuấn cũng không yên tâm lắm, đi theo phía sau, lại nghe được Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Anh đừng ở xa em quá, em sợ.”
“Ừ.”
Diệp Ân Tuấn bước nhanh tới, chợt nghe thấy Thẩm Hạ Lan “A” một tiếng, anh lập tức lo lắng.

“Có chuyện gì thế? Thẩm Hạ Lan, em có đó không?”
Diệp Ân Tuấn sốt ruột hỏi, đồng thời bước nhanh tới, nhưng mà cỏ dại rất cao, khiến anh nhất thời không tìm thấy phương hướng của Thẩm Hạ Lan.

Nghe thấy âm thanh lo lắng của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan vội nói: “Em ở đây, anh đừng lo, đi về phía trước theo hướng mười giờ đi.”
Theo chỉ dẫn của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng tìm được cô.


“Em làm sao thế? Gặp phải chuyện gì phải không?”
Trong đầu Diệp Ân Tuấn vẫn quanh quẩn lời của Thanh Loan nơi này có dã thú lui tới nên sợ Thẩm Hạ Lan đụng phải dã thú gì thì coi như nguy rồi.

Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu, khẽ nói: “Anh nhìn chỗ kia xem, có phải có một ngôi nhà hay không?”
Theo hướng chỉ của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng loáng thoáng cảm giác được hình như có cái gì đó hình dáng như một ngôi nhà, nhưng mà vì chung quanh cỏ dại quá cao, đến mức khiến người ta nhìn không rõ lắm.

Thẩm Hạ Lan vẫn có chút ám ảnh vể chuyện đi vệ sinh khi dã ngoại, cô kéo góc áo Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Hay là chúng ta qua xem một chút đi, nếu thật là ngôi nhà, chúng ta có thể đi vào đi toilet rồi.”
“Dù đó có là ngôi nhà, thì nhìn xem nơi này xung quanh cỏ dại cao như vậy, không chừng đã bỏ hoang từ sớm rồi, có vào cũng chưa chắc có phòng vệ sinh.”
Diệp Ân Tuấn biết để Thẩm Hạ Lan đi vệ sinh ở bên ngoài là có chút làm khó cô, nhưng mà hiện là thời điểm đặc biệt, anh không hi vọng Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện gì.

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực phụng phịu.

Nhìn dáng vẻ cô mềm yếu nữ tính, Diệp Ân Tuấn mềm lòng.


“Đi thôi, anh cùng em đi xem một chút, dù có bỏ hoang thì ít nhất vẫn an toàn hơn ở bên ngoài.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan nở nụ cười.

“Em biết ông xã em là tốt nhất mà.”
“Ừm, giờ miệng ngọt như vậy.”
Tâm tình Diệp Ân Tuấn cũng rất tốt.

Hai người nắm tay, bước từng bước về phía ngôi nhà kia.

Rõ ràng nhìn có vẻ rất gần, nhưng mà đi cũng rất xa, nếu không phải Thẩm Hạ Lan dựa vào ý chí kiên cường nhịn tiểu thì có lẽ cô đã sớm tè ra quần rồi.

Đi khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người đã đi tới trước ngôi nhà.

Xung quanh nơi này đều là cỏ dại, thậm chí còn có dây thường xuân, phủ kín toàn bộ ngôi nhà, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhận ra là ngôi nhà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận