“Sao lại nói vậy?”
Trạm Dực cười lạnh nói: “Nếu ông ta không phải người nước T, chuyện này chỉ là tính chất phần tử khủng bố, chúng ta tự mình giải quyết là được, nhưng ông ta là người nước T thì dính líu tới quá nhiều thứ, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới ngoại giao.
Điểm này tôi cần thông báo với Hoắc Chấn Hiên.
Trước mắt anh ta hẳn ở nước T.”
“Chú ba ở nước T?”
Diệp Ân Tuấn khẽ kinh ngạc.
Không ai biết Hoắc Chấn Hiên bị phái đi đâu chấp hành nhiệm vụ, bây giờ bỗng nghe thấy tin tức về Hoắc Chấn Hiên từ chỗ Trạm Dực, cũng chính là nói Hoắc Chấn Hiên và Trạm Dực luôn có liên lạc.
Diệp Ân Tuấn lập tức hiểu ra.
“Hành động quân sự vẫn là phải che giấu Thẩm Hạ Lan và đám người anh cả tôi, đúng không?”
Diệp Ân Tuấn biết quy định này, nhưng Hoắc Chấn Hiên là chú ba của Thẩm Hạ Lan, cô luôn rất lo lắng, bây giờ biết tin tức của anh ta, trong tình huống không ảnh hưởng nguyên tắc, Diệp Ân Tuấn vẫn là muốn nói cho cô biết.
Trạm Dực có chút khó xử: “Kỷ luật cậu cũng biết.”
“Được thôi.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu, không nói gì nữa.
Trạm Dực thấp giọng nói: “Hàn Hi Thần dù sao cũng không phải người quân đội, ở đây không tiện lắm, nếu có thể, cậu xem đưa họ về Hải Thành, tôi tìm người bảo vệ họ, thế nào?”
“Không cần.
Anh cả có suy nghĩ của mình.
Họ sẽ không ở quá lâu.”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu cự tuyệt.
Hàn Hi Thần không phải người đơn giản, mấy năm nay cũng có thế lực của mình, thuộc dải màu xám, nếu xem anh ta như kẻ yếu để bảo vệ, Diệp Ân Tuấn cảm thấy đối với Hàn Hi Thần là một loại sỉ nhục.
“Hơn nữa Dao Lạc là người phụ nữ của anh ta, bây giờ vừa sảy thai mới mấy ngày, nếu cần Dao Lạc ở lại giúp đỡ, anh cả tôi sẽ ở lại.”
Diệp Ân Tuấn biết kỷ luật, nhưng Dao Lạc không phải người quân khu, đương nhiên không thể theo kỷ luật quân khu.
Trạm Dực nghe vậy, thấp giọng nói: “Tôi phải xin chỉ thị bên trên một chút.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn cũng không nói gì nữa, lập tức quay về chỗ Thẩm Hạ Lan.
Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh tụm lại cùng nhau cười giỡn, Thẩm Hạ Lan ngồi trên ghế nhìn chúng cười híp mắt, cảm thấy ngày tháng thế này thật tốt.
Nếu Diệp Minh Triết cũng có thể tới thì càng tốt hơn.
Diệp Ân Tuấn đi tới, dịu dàng nói: “Trong núi gió lớn, em khoác thêm áo.”
“Không sao.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, có chút dáng vẻ năm tháng tĩnh lặng.
Diệp Ân Tuấn cũng học cô, tìm một chiếc ghế ngồi bên cạnh, nhìn Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê đùa giỡn, khẽ nói: “Vết thương của Minh Triết đã tốt hơn nhiều rồi, nếu em nhớ nó, anh cho người đón nó tới.”
“Không cần đâu, tình huống bên này không rõ ràng, nếu có thể, em hi vọng đưa Nghê Nghê và Diệp Tranh về.
Tiếp đây, bất kể là muốn đối phó Phương Nghị hay là đi nước T, dẫn đám trẻ theo quá nguy hiểm.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...