Cục Cưng Có Chiêu
Trong lòng Trạm Dực rất khó chịu, nhưng mà lại gật nhẹ đầu nói: “Được.”
Nói xong anh ta đưa cho Diệp Ân Tuấn một chiếc điện thoại.
“Cái điện thoại này có thể liên lạc với bên ngoài, nhưng mà cậu phải đứng ở đúng nơi gọi điện thoại, bởi vì nơi đó là mắt trận yếu nhất, tín hiệu có thể xuyên qua.”
“Cám ơn.”
Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại đến mắt trận, sau đó gọi điện cho Trương Linh.
Trương Linh không ngờ lại nhận điện điện thoại của Diệp Ân Tuấn, có chút hơi ngốc ra, nhưng mà vẫn rất nhanh nhận điện.
“Trại chủ, tôi đã đến phụ cận Trương Gia Trại, Tranh Tranh đã gọi điện thoại cho tôi.”
“Đến gần Trương Gia Trại tạo ra chút ồn ào, làm Hàn Khiếu nghĩ bà vừa nhận được tin tức gì mới, cần phải dẫn hắn qua đấy.”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói.
Trương Linh lại khẽ nhíu mày.
“Trại chủ, một mình tôi có thể làm như thế sao? Có viện binh không?”
“Không có, viện binh bà tự tìm.
Trương Linh, tôi biết bà có cách.”
Diệp Ân Tuấn nói xong cũng cúp điện thoại.
Trương Linh nghe thấy âm thanh tút tút của điện thoại vang lên bên tai, trong lòng có chút hỗn loạn.
Không có viện binh hấp dẫn Hàn Khiếu đến, không khác gì tự tìm đường chết.
Hàn Khiếu nhất định phải có Trương Gia Trại, mặc dù Trương Linh không biết kế hoạch của Hàn Khiếu cần cái gì, nhưng mà cũng không phải là tên ngốc, những năm gần đây đều tra ra được một chút dấu vết để lại, chỉ sợ sự diệt vong của Trương Gia Trại có quan hệ trực tiếp với Hàn Khiếu.
Hôm nay Diệp Ân Tuấn đã nói như vậy, thì càng thêm khẳng định suy đoán của Trương Linh.
Bà ta thở dài một hơi, đúng là vẫn phải cầm điện thoại lên gọi cho Tiêu Nguyệt.
“Phu nhân, chúng ta gặp mặt đi, tôi cần sự giúp đỡ của bà.”
Khi Tiêu Nguyệt nhận được điện thoại của Trương Linh thì rất bất ngờ.
“Bà lại tạo ra bẫy rập gì để tôi nhảy xuống?”
“Không có bẫy rập, nhưng mà muốn hợp tác với bà một lần.
Tôi biết chú hai Hoắc ở đâu.”
Lời nói của Trương Linh làm cả người Tiêu Nguyệt hưng phấn.
“Bà nói thật? Không gạt tôi?”
“Không có, tôi thật sự biết chú hai Hoắc ở đâu, nhưng mà tôi cần bà cho tôi mượn người.
Tôi biết thế lực chân chính trong tổ chức bà không giao cho tôi, vốn định dùng để đi cứu chú hai Hoắc đúng chứ? Những người đó của bà đều là tử sĩ, có thể vì bà mà ngay cả mạng cũng không cần, vô cùng dũng mãnh, cho nên mấy năm gần đây, bà vì bồi dưỡng bọn họ đã tiêu tốn một lượng tài sản lớn, đáng tiếc tôi theo bà lâu như vậy, cũng không biết được tăm hơi của đội ngũ này.
Hôm nay tôi cần đội ngũ này của bà giúp tôi, chỉ cần bà đồng ý, tôi lập tức đưa bà đi gặp chú hai Hoắc.”
Lời nói của Trương Linh làm Tiêu Nguyệt trầm ngâm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...