Diệp Ân Tuấn đỡ Thẩm Hạ Lan ngồi xuống ở một bên, đồng thời lấy lương khô trong túi ra đưa cho cô.
“Ăn một chút đi, bổ sung thể lực.”
Hàn Hi Thần nhìn thấy lương khô của Diệp Ân Tuấn, không khỏi có chút buồn bực.
“Này này này, tôi là bệnh nhân, tôi có nhiều thương thế này, trên người của cậu có đồ ăn, thế mà cậu lại không cho tôi.
Diệp Ân Tuấn, cậu hay quá ha.”
“Cô ấy là vợ của tôi, cho cô ấy ăn là chuyện nên làm, anh là gì của tôi tôi, dựa vào cái gì mà phải cho anh ăn?”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn lập tức làm trái tim của Hàn Hi Thần thấy hơi đau nhức.
“Tôi là gì của cậu cậu không biết à?”
“Không biết, cũng không muốn biết.”
Diệp Ân Tuấn nói thẳng thừng, mở gói lương khô ra lập tức đưa đến bên ngoài Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Cái này hơi khô, em ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn, một lát nữa để anh đi xem xem có nước không?”
“Được.”
Khóe môi của Thẩm Hạ Lan hơi cong lên, cầm lấy lương khô bắt đầu ăn, đồng thời thỉnh thoảng còn nhìn thoáng qua Hàn Hi Thần.
Cô cảm thấy Hàn Hi Thần đấu võ mồm với Diệp Ân Tuấn giống như là một đứa con nít, khó chịu rất là thú vị.
Hàn Hi Thần mím môi, buồn bực nói: “Diệp Ân Tuấn, cậu thật là quá đáng!”
“Cậu Hàn, trên người của em có lương không, em lấy cho anh ăn.”
Dao Lạc nhanh chóng lấy ra, nhưng mà lại bị Hàn Hi Thần chê bai.
“Tôi không muốn của em, tôi muốn của cậu ấy.”
Dao Lạc chưa từng nhìn thấy Hàn Hi Thần trẻ con như vậy, không khỏi sửng sờ.
Hàn Hi Thần lại không quan tâm mà nhìn Diệp Ân Tuấn, anh nói: “Cậu có cho tôi không, nếu như cậu không cho tôi thì tôi sẽ kêu người đó, các người đều ở lại đây, nói như thế nào thì tôi cũng là con trai ruột của Hàn Khiếu, lại bắt được các người, đủ để có công lao chống đỡ, sau đó tôi liền có thể ăn một bàn đầy thức ăn ngon, để cho các người thèm chết.”
Bộ dạng này của Hàn Hi Thần thật sự làm Thẩm Hạ Lan mở rộng tầm mắt, cô không nhịn được mà phụt cười một tiếng.
Khóe môi của Diệp Ân Tuấn cũng cong lên.
“Chỉ là một miếng bánh bích quy, anh cần gì chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Hàn Hi Thần, tâm trạng hiếm khi vui vẻ.
“Cậu cứ nói là cậu có cho không?”
“Cho chứ, anh cũng đã nói như vậy rồi, tôi còn dám không cho nữa à?”
Diệp Ân Tuấn có chút bất đắc dĩ mà ném một miếng lương khô khác tới.
Hàn Hi Thần vội vàng nói với Dao Lạc: “Nhanh nhanh nhanh, lấy tới cho tôi ăn.”
Dao Lạc cho là anh ta thật sự đói bụng, vội vàng mở vỏ ra đưa cho Hàn Hi Thần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...