Thân thủ của người phụ nữ trước mắt không tệ, đáng tiếc là cô ta nhạy cảm nhận ra hơi thở của Thẩm Hạ Lan không ổn định.
Chỉ cần đánh nhau với Thẩm Hạ Lan, cho dù thân thủ của cô tốt đi nữa, thể lực tuyệt đối cũng sẽ bị tiêu hao, đến lúc đó chính là mấu chốt để cô ta giành phần thắng.
Bây giờ, Dao Lạc đang lo lắng chính là Diệp Ân Tuấn vẫn đang quan sát trận chiến ở bên cạnh.
Cô ta biết người này, dù sao thì Hàn Hi Thần đã cho mình xem ảnh chụp, bởi vậy Dao Lạc cũng đoán được thân phận của Thẩm Hạ Lan.
Nhưng mà dù vậy, cô ta vẫn muốn thử xem giữa cô ta và Thẩm Hạ Lan, người nào thắng người nào thua.
Không biết tại sao lại phải như thế, dường như là bởi vì tranh đấu một trận.
Dù sao thì cô ta cũng là người phụ nữ của Hàn Hi Thần, lại dường như là vì cái gì khác, nói tóm lại là trong lòng của Dao Lạc hết sức phức tạp.
Sau khi hai người giao thủ ngắn ngủi với nhau, Dao Lạc trực tiếp xông lên từ dưới đất, lại nhào về phía Thẩm Hạ Lan một lần nữa.
Đúng là thể lực của Thẩm Hạ Lan có phần chênh lệch, đây chính là điểm trí mạnh nhất hiện tại của cô, bất quá dù vậy, cô cũng không lộ ra sự sợ hãi, mà là trong nháy mắt Dao Lạc đánh tới, cô trực tiếp chuyển con dao găm từ tay phải đến tay trái, lại xoay người tránh thoát đòn tấn công, đồng thời dùng con dao trên tay trái đặt ở cổ của Dao Lạc.
Thắng bại rõ ràng, Dao Lạc nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Các người bắt tôi là vì cậu Hàn?”
“Đúng vậy, đưa tôi đi tìm anh ta.”
Thẩm Hạ Lan buông lỏng con dao, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng bước lên ôm Thẩm Hạ Lan vào trong ngực.
“Có ổn không?”
“Không có chuyện gì đâu, chỉ là mất lực một chút thôi, xem ra là thân thể này cần phải rèn luyện cho đàng hoàng.”
Thẩm Hạ Lan cười khổ, nhưng mà cũng không nói gì nữa.
Dao Lạc nhìn hai người bọn họ thân mật không coi ai ra gì, trong mắt không khỏi lướt qua một tia ảm đạm.
“Các người không sợ đây là cái bẫy mà tôi đã bố trí à, cố ý bởi vì các người mà chịu chết?”
“Nếu là như vậy, thế thì chúng tôi cũng nhận.”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn làm Dao Lạc giật mình.
Không phải là nói tính tình của Diệp Ân Tuấn rất lãnh khốc?
Không phải là nói anh ta không có tình cảm gì với cậu Hàn à?
Tại sao thái độ hiện tại lại giống như là anh em sống chết.
Ánh mắt của Dao Lạc đỏ lên, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
“Tốt nhất là các người thật lòng muốn cứu cậu Hàn, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho các người!”
Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua Dao Lạc, không hiểu cô ta có ý gì, lại nhìn thấy Dao Lạc xoay người rời đi, thấp giọng nói: “Đi theo tôi, bây giờ không biết cậu Hàn như thế nào rồi.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhìn nhau một chút rồi sau đó liền đi theo.
Dao Lạc đưa hai người bọn họ tránh né đám người, đi trên con đường núi nhỏ, sau đó đẩy một đường hầm ở phía sau cái cây.
Trong mật đạo đen thui.
Diệp Ân Tuấn nhìn một chút, anh nhíu mày.
Thẩm Hạ Lan lại bất giác nhớ đến chuyện ở ngục tối.
Lúc đó, người bầu bạn với cô là Tống Dật Hiên, bây giờ không biết sức khỏe của Tống Dật Hiên như thế nào rồi, không biết sau khi Hồ Ngọc Duyên sinh non thì có người nào chăm sóc không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...