Cục Cưng Có Chiêu


Sau khi Hàn Hi Thần chịu một trận rồi thì da thịt bị lỡ ra, mùi máu tanh tràn ngập cả căn phòng, nhưng mà bất ngờ là lông mày của anh ta không hề nhíu lại một cái nào.

“Đồ khốn nạn! Con đã quên mất con ăn cơm ai mà trưởng thành?”
Đèn ở trong phòng lập tức sáng lên.

Trong phòng có một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi đó, mà bên cạnh của ông ta là một người phụ nữ, người phụ nữ một mặt yêu diễm nhìn Hàn Hi Thần, miễn cười vuốt ve lồng ngực Hàn Khiếu, cười nói: “Khiếu, cần gì phải giận như vậy chứ? Dù sao thì Hi Thần với cậu ta cũng là anh em chảy cùng một dòng máu, anh lại không cho thằng bé liên hệ với Diệp Ân Tuấn, có lẽ như là không có khả năng.”
“Cô ngậm miệng lại cho tôi, ở đây không có chỗ để cô nói chuyện.”
Ánh mắt của Hàn Hi Thần giống như một thanh kiếm sắc bén bắn về phía người phụ nữ, đôi mắt lạnh lẽo đó làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Người phụ nữ bất giác co rúm lại, sau đó nghĩ đến Hàn Khiếu ở bên cạnh, vội vàng ấm ức nói: “Khiếu, anh nhìn con trai của anh đối với em có thái độ gì kìa.”
“Được rồi, em ngậm miệng lại đi, tôi dạy dỗ con trai, em chen miệng vào làm cái gì.”

Hàn Khiếu cau mày, có chút bất mãn với những lời lải nhải của người phụ nữ.

Lần này, người phụ nữ không dám nói chuyện nữa.

Hàn Hi Thần nhìn Hàn Khiếu, máu ở trên người vẫn còn đang chảy, nhưng mà anh ta làm như không biết đau, lạnh lùng nói: “Ba có thể bỏ qua cho cậu ấy được không? Bây giờ cậu ấy không biết cái gì hết.”
“Nó không biết hả? Nó đến Trương Gia Trại là vì cái gì, con cho rằng nó thật sự dẫn theo vợ con đến đây du lịch à? Hàn Hi Thần, con đừng có quên con là con trai của ai, đi đến từ đường quỳ cho ba đi, không có lệnh của ba thì không được ra ngoài trị thương, không cho phép ăn cơm uống nước, suy nghĩ cho đàng hoàng là con nên làm cái gì, không nên làm cái gì.

Đừng có tưởng rằng con là con trai của ba thì ba sẽ không giết con, nếu như còn phá vỡ kế hoạch của ba như thế, ba sẽ không ngại nhốt con ở dưới chân núi để con vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời.”
Vẻ âm tàn trên mặt Hàn Khiếu không hề thu liễm chút nào, dường như người trước mắt không phải là con của ông ta, mà là một người xa lạ.

Trái tim của Hàn Hi Thần như bị xé rách đau đớn, trong lòng của anh ta nhớ tới Diệp Nam Phương, nhớ đến người em trai cứ luôn luôn nở một nụ cười không tim không phổi nhưng mà lại có tín ngưỡng của mình.


Anh ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ lúc cậu nói tới Diệp Ân Tuấn, là hạnh phúc, là vui vẻ, ấm áp như thế, mà sự ấm áp đó anh ta chưa từng nhìn thấy ở trên người của ba mình.

Nếu như không phải lén lút Hàn Khiếu đi làm xét nghiệm adn, anh ta thật sự nghi ngờ mình có phải là con ruột của ông ta hay không.

Từ nhỏ đến lớn ông ta đối với anh ta vô cùng khắc nghiệt, khắc nghiệt đến nỗi có mấy lần làm anh ta sắp không chịu đựng nổi.

Lúc đó, anh ta muốn có mẹ ở bên cạnh biết bao nhiêu, dù chỉ ôm anh ta một cái cũng được rồi, đáng tiếc là không có.

Anh ta ghen tị Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương có thể lớn lên cùng với nhau, cho dù có khổ sở gì thì hai người cũng có thể chia sẻ với nhau, mà đến bây giờ anh ta đều chỉ có một mình.

Hàn Hi Thần lạnh lùng xoay người sang chỗ khác, cái gì cũng không nói, trực tiếp bước vào từ đường.

Từ đường ở đây có hơi khác, những thứ được đặt ở đây không phải là bài vị của liệt tổ liệt tông nhà họ Hàn, mà chỉ có bài vị của một người, đó chính là Trương Phương.

Nhìn bài vị của mẹ, Hàn Hi Thần đột nhiên cảm thấy cánh mũi chua xót..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui