Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan liền phản ứng lại.
“Ý của anh là Hàn Khiếu có lẽ không phải do thím Trương len lén dẫn vào, mà là quang minh chính đại đi vào trong trại, thậm chí rất có khả năng có danh vọng rất lớn trong trại, cho nên mới có thể ở một năm dài như vậy trước những người Trương Gia Trại luôn bài xích sự tồn tại của người ngoài?”
“Đúng.
Nhưng Trương Gia Trại luôn rất bài xích người ngoài bước vào.
Tên Hàn Khiếu này sao lại đặc biệt như vậy? Có lẽ là trong trại đã từng xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết, điều anh nói tới là hơn một năm trước có chuyện quan trọng nào đó trước khi trại bị diệt vong.”
Diệp Ân Tuấn nghĩ không thông điều này.
Có lẽ nếu làm rõ vấn đề này, chuyện của Trương Gia Trại sẽ rõ ràng hơn nhiều.
Bây giờ có vẻ như đã biết lý do Trương Gia Trại bị tiêu diệt, nhưng đó chỉ là hiện tượng bề ngoài.
Người duy nhất biết sự thật có lẽ là chú hai Hoắc, nhưng đáng tiếc chú hai Hoắc đang trong tay Hàn Khiếu.
Còn ai biết chuyện Trương Gia Trại năm đó không?
Diệp Ân Tuấn biết rất rõ rằng Hàn Hi Thần khuyên bản thân rời khỏi đây, đừng nhúng tay vào một số chuyện, là xuất phát từ tâm, là muốn tốt cho anh, cũng là vì trong lòng anh ta đã xem anh như người anh em.
Có thể là vì có nguyên nhân của Nam Phương ở đây, hoặc là tên đàn ông đó đúng là khát khao tình thân, nhưng mà nếu như khiến Hàn Hi Thần quay mũi súng về phía Hàn Khiếu, Diệp Ân Tuấn chắc chắn rằng, Hàn Hi Thần sẽ không làm được.
Cho nên cho dù Hàn Hi Thần biết chuyện gì của Trương Gia Trại, anh ta cũng sẽ không nói, càng sẽ không vì một người anh em nào đó mà đi chống đối ba của mình.
Ngoài ra, Diệp Ân Tuấn thực sự không biết có thể tìm ai để hỏi về chuyện năm đó.
Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh yên lặng lắng nghe, làm vẻ không nghe lọt tai gì cả, nhưng vào lúc này Diệp Nghê Nghê đột nhiên lên tiếng.
“Con biết có một người có lẽ biết sự thật Trương Gia Trại bị diệt trại năm đó.”
“Con biết?”
Thẩm Hạ Lan khá ngạc nhiên, ngày càng không thể nhìn thấu người con gái này nữa.
Diệp Nghê Nghê hơi xấu hổ khi bị nhìn, gãi đầu nói: “Mẹ ơi, đừng nhìn con như vậy.
Là Trần Oánh Oánh, mẹ cô ta là người của Trương Gia Trại, bây giờ chắc đã khá lớn tuổi, hơn nữa lúc Trương Gia Trại bị diệt mẹ của cô ta bị đuổi ra khỏi thôn nên may mắn sống sót, có lẽ sẽ biết được gì đó.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn mới nghĩ đến Trần Oánh Oánh.
Trong mắt Diệp Ân Tuấn, Trần Oánh Oánh chính là người của Trạm Dực, để bảo vệ cô ta hoặc để cô ta làm công việc bí mật ở đây, cần phải cung cấp một số thân phận đặc biệt, vì vậy lúc đó thân phận của Trần Oánh Oánh là hậu duệ của Trương Gia Trại, Diệp Ân Tuấn không hề để trong lòng, dù sao Trương Gia Trại bị diệt là đáp án kí ức cổ của anh đưa ra, nhưng không hề nghĩ đến Trần Oánh Oánh trông có vẻ không xuất chúng, thậm chí đến cả Diệp Nghê Nghê cũng đấu không lại lại là hậu duệ của Trương Gia Trại.
Khi đó chỉ cảm thấy Trần Oánh Oánh không cảm nhận được hoàng kim cổ trên người của anh, là trại chủ bây giờ của Trương Gia Trại, cho nên Diệp Ân Tuấn cảm thấy thân phận của cô ta là ngụy tạo vì để tiện làm việc, bây giờ nghĩ lại, sợ là bởi vì mẹ của cô ta vẫn còn sống, cho nên trên người cô ta không có kí ức cổ, mới không nhận ra thân phận thực sự của Diệp Ân Tuấn.
Sau khi nghĩ thông điểm này, Diệp Ân Tuấn trở nên vui vẻ.
“Cả nhà Trần Oánh Oánh sống ở đâu? Chúng ta có cần quay đầu lại không?”
“Không cần, mẹ của cô ta ở trạm kế tiếp chúng ta cần đến, là một thôn trại nhỏ, tên là Bạch Thủy Trại.”
Diệp Nghê Nghê cười nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...