Cục Cưng Có Chiêu


Lời này vừa dứt, Trần Oánh Oánh lập tức sững người.

Cô ta vội vàng cúi thấp đầu, đáy mắt vụt qua một tia cảm xúc không rõ.

“Chị có thể chia ra mời em, trước tiên mời em ăn thứ bay trên trời, nửa tháng sau lại mời em ăn thứ chạy trên đất, nửa tháng sau nữa thì mời em ăn thứ bơi dưới nước, như thế nào?”
Trần Oánh Oánh nói xong, ngẩng đầu nhìn Diệp Nghê Nghê, ánh mắt vô cùng nóng rực.

Bàn tay nhỏ của Diệp Nghê Nghê vuốt cằm, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ.

“Nửa tháng à, thời gian có hơi dài, một tuần đi.

Như thế nào?”
“Được, chỉ cần em có thể thả chị đi, chị mời em ăn đồ ăn ngon.”
Trần Oánh Oánh không tiếc mọi thứ mà dụ dỗ Diệp Nghê Nghê.

“Thành giao!”
Diệp Nghê Nghê muốn vỗ vai của Trần Oánh Oánh, nhưng bản thân không đủ cao, cô bé chỉ vào vệ sĩ ở đầu sai, nói: “Chú lại đây! Ôm tôi để lên vai.”

Vệ sĩ không dám không nghe theo, vội vàng ôm Diệp Nghê Nghê để lên vai của mình.

Diệp Nghê Nghê cười híp mắt liếc nhìn Trần Oánh Oánh, sau đó đột nhiên đưa tay vỗ vào vai của Trần Oánh Oánh, vị trí vừa hay là chỗ roi vừa quất.

“Á!”
Trần Oánh Oánh đau đến mức suýt nữa ngất đi.

“Con mẹ đại gia!”
Cô ta đau tới mức nói lời thô tục.

Diệp Nghê Nghê lại cười híp mắt nói: “Tôi không có đại gia.

Có điều ba tôi có một người anh em kết nghĩa, chắc cũng có thể gọi là đại gia.

Bác ấy họ Trạm, tên Trạm Dực.

Chị vừa rồi là đang mắng bác ấy sao?”

Sắc mặt của Trần Oánh Oánh lập tức trở nên khó coi như ăn shit.

Cô ta đau tới mức cả người đều run rẩy, lại gằn từng câu từng chữ: “Không dám, chị mắng bản thân, chị mắng đại gia của chị.”
“Chị sợ là một kẻ ngốc nhỉ.

Ài, nói chuyện với kẻ ngốc lâu như vậy, tôi cũng choáng rồi.

Bỏ đi, không chơi nữa, tôi trở về.”
Diệp Nghê Nghê vỗ vệ sĩ, vệ sĩ lập tức hiểu ý, để Diệp Nghê Nghê xuống, sau đó thấy cô bé tung ta tung tăng đi ra, không khỏi thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm.

Trần Oánh Oánh thấy Diệp Nghê Nghê rời đi, ánh mắt rất phức tạp, khi vệ sĩ quay người lại thì khôi phục như lúc đầu.

“Tôi cảnh cáo các người, tôi thật sự là người tốt, các người nếu như dám xem mạng người như cỏ rác, sẽ gặp báo ứng đấy.”
Lời của Trần Oánh Oánh còn chưa nói hết, roi thứ hai của vệ sĩ đã quất xuống, cả sơn động đều vang vọng tiếng kêu thảm thiết của Trần Oánh Oánh.

Diệp Nghê Nghê hơi nhíu mày, rút điện thoại ra, nhanh chóng tìm được nick của Trạm Dương, gửi một tin nhắn.

“Đồ em đã đưa rồi, có điều người của các anh giống như sắp bị người của ba em đánh chết rồi.

Nếu như thật sự bị người của ba em đánh chết, đồ cho cô ta chắc cũng không có tác dụng rồi nhỉ?”
Sau khi gửi đi, hồi âm của Trạm Dương lập tức tới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận