Cục Cưng Có Chiêu


Tham mưu Từ như bị điên mà gào thét, một khắc sau, cây súng đó đã đè ở trên trán của anh ta.

“Anh thử xem.”
Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Ân Tuấn dường như đến từ địa ngục, dọa tham mưu Từ run rẩy hết cả chân, vẫn còn đang cố gắng chống đỡ.

“Diệp Ân Tuấn, không phải là tôi muốn bắt cậu, là ý của cấp trên, cậu cũng đừng có làm khó tôi có được không? Tất cả mọi
người đều cùng một chỗ, cậu biết rồi đó, quân mệnh đã đưa ra, tôi cũng là thân bất do kỷ.”
“Thân bất do kỷ? Thân bất do kỷ kêu anh phải nổ súng trên đường, không để ý đến người ở bên ngoài? Tôi muốn hỏi một chút, tôi phạm phải tội ác tày trời gì mà để anh ám sát tôi ở trên đường như thế? Có văn kiện bắt giữ không, lấy ra tôi xem một chút.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm sắc mặt của tham mưu Từ có chút khó coi.

“Đây là hành động bí mật, văn kiện vẫn còn chưa đến chỗ của tôi, tôi chỉ nhận mệnh lệnh bằng miệng.”
“Anh không biết tôi có quân hàm gì? Ngay cả quân hàm hiện tại của anh, không có văn kiện mà còn muốn bắt tôi? anh nghĩ cái gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn trào phúng lên tiếng, một khắc sau, giống như là sa tăng, trực tiếp đá vào đầu gối của tham mưu Từ.


Tham mưu Từ đột nhiên quỳ xuống, âm thanh đó làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu gối phát đau.

Lúc này, không biết có một nhóm người áo đen xuất hiện từ nơi nào, bao vây bọn người tham mưu Từ lại.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Mang về hết đi, đừng có đánh chết, tôi muốn biết một vài thứ.”
“Rõ.”
Đám người áo đen đồng loạt mở miệng, khí thế đó quả thật làm cho người ta không rét mà run.

Sắc mặt của tham mưu Từ lập tức trắng bệch như tờ giấy.

“Diệp Ân Tuấn, cậu nuôi nhiều người như thế, cậu muốn làm phản hả?”
“Tham mưu Từ có đúng không? anh xem nhiêu phim truyền hình rồi nhỉ, hay là anh cho rằng đây là đang ở thời cổ đại? Tôi tạo phản hả, tôi tạo phản cái gì chứ? Tôi cũng chỉ mời anh vê làm khách mà thôi, mang đi đi.”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói.


Người áo đen lập tức đi ra phía trước, trực tiếp túm ba người từ trong xe ra, che miệng lại kéo lên trên xe rồi cứ thế mà đi.

Những người xung quanh không dám nói chuyện, chứ đừng nói chỉ là lấy điện thoại ra chụp hình.

Bởi vì những người áo đen đó mặc quần áo của Kình Thiên Minh.

Ở đây, Kình Thiên Minh đại diện cho cái gì, không có ai là không biết, không ai chê mạng của mình ngắn mà đi khiêu chiến với Kinh Thiên Minh.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy những người xung quanh rất tự giác, anh cũng không nói cái gì nữa mà là đi đến trước mặt Thẩm Hạ
Lan, sát khí vô hạn lập tức được thu hồi.

“Không sao đó chứ?”
Trong mắt của anh là vẻ lo lắng.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu: “Không sao đâu, không làm em bị thương, nhưng mà người này có hơi quen mắt, hình như là em đã gặp đâu đó rồi.”
“Hả?”
Diệp Ân Tuấn hơi kinh ngạc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui