Bởi vì ở đây có liên quan tới suối nước nóng, nhiệt độ khoảng hai mươi độ, mặc một chiếc áo mỏng cũng phù hợp.
“Bọn nhỏ đến đây từ lúc nào vậy?”
“Sớm hơn chúng ta một chút.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay của Thẩm Hạ Lan, đi vào trong nhà.
Cách trang trí trong căn nhà rất đơn giản, trên vách tường ở bên ngoài còn có dây thường xuân, xanh um tươi tốt, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Nếu như có thể ở đây, cả đời em cũng không cảm thấy nhàm chán.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan lại làm Diệp Ân Tuấn nở nụ cười một lần nữa.
“Nếu như có thể ở đây cả đời, chắc có lẽ là ra ngoài sẽ sống không quen.”
Hai người đi vào phòng ngủ chính.
Diệp Nghê Nghê vui vẻ, muốn nói gì đó với Thẩm Hạ Lan, lại bị Diệp Minh Triết và Diệp Tranh túm ra ngoài.
“Em có mắt nhìn không vậy hả? Không nhìn thấy ba mẹ cảm thấy em dư thừa lắm à?”
Diệp Minh Triết nói như vậy, Diệp Nghê Nghê liền bĩu môi.
“Anh mới dư thừa đó, hừ!”
Cô bé nhảy lên trên giường.
Đây là cái giường bằng đá, nhưng mà ở phía dưới có suối nước nóng bổ trợ, nóng hầm hập, thật sự dễ chịu đến bạo.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ngồi ở trên giường, nhìn vật dụng hiện đại trong căn phòng, cô không khỏi hỏi: “Ở đây chỉ có một căn phòng thôi hả, nếu như có người khác đến đây du lịch ngắm cảnh, chẳng phải là không có chỗ ở?”
“Đây là do anh dùng tiền xây lên, chỉ có anh và người nhà của anh mới có thể ở đây.”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn lập tức làm cho Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.
“Có ý gì chứ?”
“Ý của anh đó chính là toàn bộ dãy núi Cửu Long Trì này đều là của Diệp Ân Tuấn anh, cũng là của mợ Diệp, người khác muốn đến đây tham quan thì có thể dùng tiền mua vé ra ngoài leo núi, về phần công trình kiến trúc ở đây, xin lỗi nha, không mở cho người ngoài đâu.”
Diệp Ân Tuấn kiên nhẫn giải thích, thành công nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc cùng cái miệng há to của Thẩm Hạ Lan.
Anh lập tức cúi người xuống hôn cô một ngụm, sau đó cười nói: “Ở phía sau có suối nước nóng, nếu như muốn ngâm nước thì có thể đến đó.
Yên tâm đi, là phòng đơn.”
Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngơ ngác, nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói vậy, cô vô thức nhẹ gật đầu.
Thẳng cho đến khi Diệp Ân Tuấn rời khỏi phòng, cô mới phản ứng được.
Má ơi!
Cả ngọn núi này đều là của Diệp Ân Tuấn hả?
Chẳng trách anh không sợ có người đến đây nhìn thấy anh.
Nhớ đến tình cảnh hiện tại của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan suy nghĩ, nếu như ở lại đây một tháng nửa tháng, vậy thì cũng tuyệt đó, dù sao thì ở nơi này như thơ như hoa, cô rất thích.
Không bao lâu, Diệp Ân Tuấn liền đi ra ngoài hái hoa quả trở về.
“Đều là do mình trồng, không có thuốc trừ sâu đâu, có thể yên tâm ăn.”
Diệp Ân Tuấn đặt hoa quả lên trên bàn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...