Mặc dù cô cũng lo lắng cho Tống Dật Hiên, cũng muốn biết đáp án, nhưng mà ở bên cạnh Tống Dật Hiên có người biết nóng biết lạnh, thích hợp hơn so với cô.
Huống hồ gì Diệp Ân Tuấn cũng đã dặn dò, nếu như Hạ Tử Thu có tin tức thì thông báo cho bọn họ, cho nên, bây giờ chuyện mà cô cần phải làm đó chính là chơi đùa với bọn nhỏ và chồng thật vui, đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Thấy tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không bị ảnh hưởng quá lớn, Diệp Ân Tuấn cười cười, vuốt tóc của cô rồi nói: “Nghỉ ngơi tốt rồi hả, có lẽ là một lát nữa cần phải hao tốn thể lực.”
“Anh muốn làm gì?”
Thẩm Hạ Lan lập tức hoảng hốt nhìn Diệp Ân Tuấn, dáng vẻ phòng bị làm cho Diệp Ân Tuấn không biết nói gì.
“Thẩm Hạ Lan, anh làm cái gì, em có cần phải vậy không?”
“Làm cái gì tự anh không biết hả? Hừ, dù sao thì em cũng muốn ngưng chiến với anh một tuần lễ, không thể trả giá được.”
Thẩm Hạ Lan vừa vội vã lại vừa bá đạo mà nói.
Diệp Ân Tuấn lập tức lắc đầu, buồn cười.
“Được rồi được rồi, ngưng chiến thì ngưng chiến, có được chưa?”
Diệp Ân Tuấn cho người mang một bộ quần áo thể thao tới.
Thẩm Hạ Lan thấy là số đo của mình, liền biết có lẽ là hoạt động tiếp theo cần phải có quần áo thể thao.
Cầm lấy quần áo, nhanh chóng mặc vào, lúc quay đầu lại thì đã nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thay một bộ quần áo thể thao màu trắng, trông rất là chói mắt.
“Anh đúng là cái giá treo quần áo mà, mặc cái gì cũng có thể đẹp hết.”
“Anh xem đây như là lời khen của mợ Diệp đối với anh, anh sẽ không ngừng cố gắng.”
Diệp Ân Tuấn mặt dày mà nói, nhận lấy sự khinh bỉ của Thẩm Hạ Lan.
“Bọn nhỏ đâu rồi?”
“Vẫn còn đang ngủ, chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
Trong phòng nghỉ này có hơi nóng, nóng đến nỗi Thẩm Hạ Lan đổ hết mồ hôi, Diệp Ân Tuấn sợ cô đi ra ngoài bị gió lạnh thổi vào sẽ bị cảm.
Hai người đi ra ngoài phòng nghỉ, đi đến hành lang ở bên ngoài, liền nhìn thấy phong cảnh non xanh nước biếc.
Thẩm Hạ Lan hít vào một hơi thật dài: “Không khí ở Hải Thành của chúng ta đã tốt rồi, nhưng mà xem ra vẫn còn kém hơn so với trên núi.”
“Đó là điều đương nhiên, ở trên núi có nhiều cây cối như thế, là một nơi có oxy tự nhiên, cho dù không khí ở Hải Thành có tốt đi nữa, nhưng mà ngày nào cũng có khói bụi nối đuôi nhau, kiểu gì cũng sẽ bị ô nhiễm không khí, chúng ta ở đây thêm hai ngày nữa nha?”
Diệp Ân Tuấn hỏi thăm ý kiến của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan liền vội vàng gật đầu, cô nói: “Được chứ, dù sao thì chúng ta cũng không cần phải gấp gáp, không khí ở nơi đây tốt như thế, em còn muốn ở lại đây.
Nhưng mà ở chỗ núi sâu này lại không có chỗ dừng chân hả? Em thấy ở đây cũng không có khách sạn hay quán trọ gì hết, cùng lắm thì chỉ là suối nước nóng, chẳng lẽ chúng ta phải ở trong suối nước nóng hai ngày hả?”
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Tạm thời phải giữ bí mật.”
“Xí!”
Thẩm Hạ Lan hừ nhẹ một tiếng, rồi lại hít vào một hơi thật dài.
Bầu không khí nhẹ nhàng khoan khoái làm cho lòng người dễ chịu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...