Cục Cưng Có Chiêu


Anh đang nói với Trương Linh, nếu như bà muốn sống, tốt nhất đối đãi tốt với Diệp Tranh, cậu bé sẽ là bùa hộ mệnh của Trương Linh.

Vốn Trương Linh đối với Diệp Tranh có tình cảm phức tạp, hiện nay càng không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Sư phụ?”
Diệp Tranh nhìn không hiểu thần sắc trong đáy mắt Trương Linh, mở miệng lần nữa.

Thẩm Hạ Lan lại nhân lúc này trực tiếp lắc người qua.

“Thẩm Hạ Lan, cô đi vào là đang tìm chết! Cậu ta bây giờ cảm xúc không ổn định, sát khí rất nặng, cô…”
Lời của Trương Linh còn chưa nói xong thì tay đã bị Diệp Tranh nắm lấy.

“Sư phụ, người cũng mệt rồi, qua đây uống ly nước.”
Tay của Diệp Tranh mềm mại, giọng nói ấm áp, bỗng khiến Trương Linh có hơi muốn khóc.


Bà ta thấy Thẩm Hạ Lan xông vào, cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng, đi theo Diệp Tranh đến phòng khách ngồi.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất sốt ruột, lo lắng, lúc mở cửa phòng ra, một mùi tanh hôi xộc lên, khiến cô suýt nữa không đứng vững.

Trên ga giường dung dịch màu đen khiến lông mày cô nhíu chặt, vô thức dọn đồ, lại liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, sắc mặt lúc này trắng bệch như tờ giấy, tùy ý nằm bò trên giường ngủ.

Thẩm Hạ Lan hơi sững người.

Diệp Ân Tuấn từ nhỏ được giáo dục theo kiểu quý tộc, cho dù ngủ cũng sẽ không tùy ý như vậy.

Đây là làm sao rồi?
Thẩm Hạ Lan rảo bước đi tới, đưa tay sờ trán của Diệp Ân Tuấn.

Vẫn tốt.

Nhiệt độ đã không khác người bình thường.


Cùng lúc cô thở phào thì cảm giác Diệp Ân Tuấn ngủ như vậy quá khó chịu, bèn muốn lật người Diệp Ân Tuấn nằm thẳng, nhưng không ngờ, cô vừa chạm vào Diệp Ân Tuấn, mặt của Diệp Ân Tuấn lập tức mở ra, đôi tay sắt thép bỗng bóp cổ của Thẩm Hạ Lan, ý lạnh bừng bừng đó lập tức tỏa ra, giống như bàn tay vô hình, bóp người ta đến mức không thở được.

“Ân Tuấn…”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn sửng sốt.

Diệp Ân Tuấn lúc này nhìn không khác lúc bình thường, nhưng ánh mắt lạnh lẽo không có độ ấm đó, khi nhìn cô giống như đang nhìn một người chết.

Anh đột nhiên nhếch khóe miệng, cảm xúc trong đáy mắt tựa như châm biếm, như thờ ơ, lại mang theo một chút tinh quang, quấn lấy nhau, khiến người khác thấy không chân thật, nhìn không hiểu.

“Tôi đã nói không cho phép ai quấy rầy tôi, cô nghe không hiểu? Hửm?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn nhẹ bẫng giống như lông vũ lướt qua tim, nhưng khiến người ta tự dưng cảm thấy kinh hãi, giống như tất cả tế bào trên người đều lập tức đông cứng trước giọng nói và thái độ này.

“Ân Tuấn, anh không nhận ra em rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan vô thức hỏi, trái tim phập phồng.

Sao lại như vậy?
Diệp Ân Tuấn làm sao vậy?
Hay là Trương Linh đã làm gì với anh?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui