Cục Cưng Có Chiêu
Tài sản của nhà họ Diệp có bao nhiêu, Thẩm Hạ Lan không biết rõ, cũng không tìm người kiểm toán, chỉ biết là một tập đoàn là có thể để rất nhiều người ăn cả mấy đời, huống hồ gì còn có khoáng sản ở bên phía châu phi.
Nhưng nếu như có thể dùng khối tài sản này để đổi lại một Diệp Ân Tuấn khỏe mạnh, cô không quan tâm, cũng không quan trọng những vật ngoài thân.
Diệp Tranh nhẹ gật đầu, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, nhưng mà không nói giống như Thẩm Hạ Lan đã nói.
Tài sản của nhà họ Diệp rất nhiều, đủ để cho một người mê mẩn tới nỗi mất cả bản thân.
Thẩm Hạ Lan không quan tâm, chưa chắc là Trương Linh sẽ không quan tâm.
Nếu như bà ta thật sự muốn làm chút gì đó, chỉ dựa vào tài sản của nhà họ Diệp cũng đã đủ để bà ta làm rất nhiều chuyện.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Diệp Tranh hơi thu lại, sau đó lấy điện thoại gọi qua cho Trương Linh.
Trương Linh nhận được cuộc gọi của Diệp Tranh thì có hơi bất ngờ.
Đồ đệ của mình không phải là một người dính người, nhưng mà gần đây cứ gọi điện thoại cho mình mãi, rốt cuộc là thật sự có chuyện gì hay là cố ý gọi?
Nghĩ tới mối quan hệ của Diệp Tranh và Thẩm Hạ Lan, nghĩ tới quan hệ của Thẩm Hạ Lan và Tiêu Nguyệt, lông mày của Trương Linh nhíu chặt lại với nhau.
Nghe hay là không nghe đây?
Lúc Trương Linh đang do dự, Diệp Tranh lại bấm điện thoại một lần nữa.
Vốn dĩ là Trương Linh dự định tắt máy, nhưng mà cuối cùng vẫn thở dài một hơi, tiện tay cầm điện thoại đi ra bên ngoài, sau đó bấm nút trả lời.
“Tranh.”
Giọng nói của bà ta mang theo một tia bất đắc dĩ và cưng chiều.
Trái tim của Diệp Tranh khẽ run lên, trong lòng phức tạp.
“Sư phụ, con gặp phải một việc khó khăn.”
Diệp Tranh thẳng thắn nói, ngược lại làm Trương Linh ngây ra một lúc.
Cậu học trò này của mình rất hiếu học, hơn nữa còn thích nghiên cứu, là một hạt giống tốt, nhưng mà Diệp Tranh rất ít khi chủ động nói là có việc muốn nhờ vả với mình, cho dù là hỏi thăm bài học, cậu bé cũng sẽ chuẩn bị trước, phải thảo luận đủ luận điểm luận cứ với bà ta một phen rồi mới có thể nghe ý kiến của bà ta.
Bây giờ vừa mới lên tiếng thì liền dùng giọng điệu cầu cứu, đây là lần đầu tiên mà bà ta nghe thấy.
Ngoại trừ một lần ép buộc cậu bé làm đồ đệ của mình, đã lâu lắm rồi bà ta chưa từng nghe giọng điệu như thế này.
Trái tim của Trương Linh không khỏi mềm hơn mấy phần.
“Sao vậy, đồ đệ của ta có vấn đề gì thế?”
“Không phải đâu ạ, ba của con bị trúng độc.”
Diệp Tranh nói thẳng, lập tức làm Trương Linh ngây ra một lúc, sự nhẹ nhàng và cưng chiều đột nhiên bị đông cứng lại, trong lúc nhất thời bà ta không biết phải phản ứng như thế nào.
Diệp Ân Tuấn trúng độc hả?
Làm sao có thể?
Chẳng lẽ Tiêu Nguyệt lợi dụng Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan để gài bẫy mình à?
Cuối cùng, Diệp Tranh vẫn trở thành mối uy hiếp của bà ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...