Cục Cưng Có Chiêu
“A!”
Rốt cuộc Diệp Ân Tuấn không chịu nổi nữa, gầm nhẹ một tiếng, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Hạ Lan ở bên ngoài hình như là nghe thấy âm thanh gì đó, giống như là tiếng gầm nhẹ kiềm nén, nhưng mà tiếng nước chảy làm cho người ta nghe không chân thật.
“Ân Tuấn, anh không sao đó chứ?”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi đến cửa phòng tắm, lên tiếng hỏi, nhưng mà bên trong chỉ có tiếng nước chảy, không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra.
Trái tim bỗng nhiên nhói lên.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng mở cửa phòng tắm, lại phát hiện phòng tắm bị khóa trái.
Ở trong nhà mình mà Diệp Ân Tuấn còn cần phải khóa trái cửa phòng tắm nữa à?
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc, cũng không dám trì hoãn, vội vàng đi xuống lầu tìm Dũng để lấy chìa khóa dự bị.
Hành động này làm mấy đứa nhỏ đã chuẩn bị đồ xong có hơi ngơ ngác, ông cụ Tiêu cũng lo lắng.
“Dũng, đi theo sau xem xem có chuyện gì vậy.”
Dũng nhẹ gật đầu, đi theo sát Thẩm Hạ Lan.
Diệp Minh Triết và Diệp Tranh đều có chút lo lắng, Diệp Nghê Nghê cũng muốn đi lên, lại bị Diệp Minh Triết kéo lại.
“Anh, anh đi lên xem một chút đi.”
Trong lòng của Diệp Minh Triết bất an.
Diệp Tranh học y, cho dù chưa học hành nhưng mà hiểu biết nhiều hơn hai đứa nó, hơn nữa cậu bé không biết tại sao đột nhiên lại có một loại dự cảm người xảy ra chuyện chính là Diệp Ân Tuấn, mà có thể làm anh xảy ra chuyện cũng chỉ có cơn đau thần kinh.
Hiển nhiên Diệp Tranh cũng đã nghĩ tới chuyện này.
Hai anh em nhìn thoáng qua nhau, sau đó Diệp Tranh không hề do dự mà đi lên trên lầu.
“Anh ơi, em muốn đi lên đó xem.”
Diệp Nghê Nghê vùng vẫy, lại nghe thấy Diệp Minh Triết thấp giọng nói: “Em đi lên đó chỉ sợ là không có tác dụng gì, anh cả học y, tình huống hiện tại chỉ sợ là cơn đau thần kinh của lão Diệp lại tái phát.”
“Nhưng mà không phải là uống thuốc rồi hả? Hơn nữa không phải là anh Tranh đã đọc quyển sách cổ gì đó của Trương gia trại rồi à, sao vẫn còn chưa tìm được biện pháp giải quyết?”
Nhiều ngày như thế, Diệp Ân Tuấn vẫn không bị đau đầu, làm cho bọn họ buông lỏng cảnh giác, cho là cơn đau thần kinh của Diệp Ân Tuấn đã hoàn toàn phát triển theo phương hướng tốt.
Nhưng mà hôm nay dáng vẻ hốt hoảng của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Minh Triết và Diệp Nghê Nghê không thể suy nghĩ gì.
“Chờ cái đã, chúng ta đi lên cũng không giúp được gì đâu.”
Diệp Minh Triết cầu nguyện ở trong lòng, nhưng mà cũng không dám buông tay của Diệp Nghê Nghê ra.
Diệp Nghê Nghê không vùng vẫy nữa, mắt hơi rũ xuống, không có ai nhìn thấy rõ cô bé đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Hạ Lan cầm chìa khóa dự bị đi vào trong phòng, nhanh chóng mở cửa phòng tắm ra, đã nhìn thấy Diệp Ân Tuấn té lăn ở trên đất, sắc mặt trắng bệch, thậm chí còn mang theo màu xanh hơi thở của cái chết.
“Ân Tuấn!”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan bị níu chặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...