Cục Cưng Có Chiêu


Có làm như thế nào bà ta cũng không ngờ tới người phản bội mình lại là Trương Linh.

Trương Linh à.

Lúc còn trẻ, bà ta từng là người bạn duy nhất bầu bạn với mình bước ra khỏi cơn ác mộng, bước ra khỏi tuổi thơ đầy máu.

Là người đã từng vì nhau mà ngay cả mạng cũng không cần.

Bây giờ lại biến thành trò cười như thế, trở thành sự châm chọc lớn nhất.

Haha.

Tiêu Nguyệt vội vàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen, ép nước mắt rơi vào trong.

Chẳng có gì đáng khóc hết, có đúng không?
Phải biết từ sớm người bước ra khỏi tràng tu la, làm sao có thể thật lòng được chứ?

Là do bà ta bị váng đầu, thế mà lại tin tưởng tình cảm lớn lên từ nhỏ với nhau, thế mà lại hy vọng xa vời trong cái nơi ác quỷ như địa ngục sẽ có sự thương hại và thiện ý.

Bi thương nồng đậm bao phủ Tiêu Nguyệt, tính cả thời tiết này cùng với bia mộ ở sau lưng, làm cho người ta vô cùng khó chịu.

Thẩm Hạ Lan không biết nên nói cái gì, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Vết thương của dì thật sự rất nghiêm trọng, một mình dì, chỉ sợ là…”
“Dì đã từng bị vết thương nghiêm trọng hơn cái này nhiều, dì vẫn có thể sống, mấy năm nay cuộc sống an nhàn đã để dì quên mất dì vốn dĩ chính là ác quỷ bước ra từ tràng tu la, không nên hy vọng xa vời có được sự ấm áp và dịu dàng của con người.

Bây giờ bởi vì tham luyến chút ấm áp này mà phải trả giá bằng cả mạng sống của mình, đây chính là sự trừng phạt mà dì phải nhận lấy.”
Tiêu Nguyệt nói rất thờ ơ, không hiểu sao làm cho người ta muốn rơi nước mắt.

“Tôi vẫn là câu nói đó, có cần gì thì cứ tìm tôi, mặc dù tôi không thích dì, nhưng mà cũng không thể nhìn thấy dì chết.”
Đây là lời nói thật lòng.

Tiêu Nguyệt ngây ra một lúc, có thể là không ngờ tới Thẩm Hạ Lan lại thẳng thắn như thế, có thể là nghĩ tới cái khác, bà ta mỉm cười, lần đầu tiên nở một nụ cười vô cùng chân thành.

“Dì là dì cả của cháu, là người chị sinh đôi với mẹ của cháu, dì thừa nhận lúc trở về dì có chút lợi dụng cháu cùng với thế lực của nhà họ Hoắc để giúp đỡ dì tìm cậu hai từ nước F trở về.


Càng sâu hơn, dì lại muốn lợi dụng mọi người giúp dì đoạt lại những gì đã mất đi.”
Sau khi nói đến đây, có thể là bởi vì vết thương của Tiêu Nguyệt quá đau, bà ta hơi dừng lại một chút.

Lúc Thẩm Hạ Lan chính miệng nghe thấy Tiêu Nguyệt thừa nhận những chuyện này, cô đã không còn giận dữ như lúc đầu.

Nếu như cô là Tiêu Nguyệt, chắc có lẽ cô cũng sẽ làm như vậy.

Bất tri bất giác, Thẩm Hạ Lan cảm thấy đau lòng cho người phụ nữ trước mặt.

Xem ra bà ta bảo dưỡng tốt hơn mẹ, nhưng mà vẻ áy náy và tự trách chợt vụt qua làm cho Thẩm Hạ Lan có chút dao động.

Cô biết mình không nên tin tưởng Tiêu Nguyệt dễ dàng như thế, nhưng mà cán cân tình cảm ở trong lòng thật sự nghiêng qua một bên.

Tiêu Nguyệt thở một hơi: “Nhưng mà bây giờ dì muốn dùng biện pháp của mình để lấy lại tất cả những gì mà dì đã mất.”
Mặc dù dáng vẻ của Tiêu Nguyệt vẫn yếu ớt, nhưng mà lúc này khí thế lại thay đổi.

Thẩm Hạ Lan nhìn bà ta rồi hỏi: “Có cần tôi giúp đỡ không?”
“Lúc nào cần thì dì sẽ tìm cháu.”
“Vậy thì dì phải biết nắm bắt, bởi vì bắt đầu từ ngày hôm nay tôi muốn đi ra ngoài du lịch với bọn nhỏ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui