Cục Cưng Có Chiêu
Tiêu Nguyệt và Tiêu Ai là song sinh, người Tiêu Ái thích là Hoắc Chấn Phong, cũng tức là nói lúc đầu khi Tiêu Nguyệt bị người bắt đi, mặc kệ là Hoắc Chấn Phong hay Hoắc Chấn Đình đều không biết, người duy nhất biết chuyện này, có thể chỉ là ông cụ Hoắc và ông cụ Tiêu.
Hai người là chiến hữu, biết cũng không có gì là lạ, nhưng chuyện này ông cụ Hoắc chắc chắn sẽ không nói với tiểu bối.
Cho nên Tiêu Nguyệt nếu như nói với Hoắc Chấn Đình mình là em gái song sinh của Tiêu Ái, Hoắc Chấn Đình chắc sẽ đi điều tra, chứ không phải giấu Thẩm Hạ Lan, hơn nữa nghe ý của Hoắc Chấn Đình, anh ta không hy vọng Thẩm Hạ Lan đến nước T, cho nên nói Hoắc Chấn Đình cũng biết về nước T.
Cho nên rốt cuộc là chuyện gì?
Diệp Ân Tuấn càng nghĩ càng hồ đồ.
Bên Thẩm Hạ Lan suy nghĩ mãi mà không ra.
Rốt cuộc có chuyện gì không thể để cô biết chứ?
Hoắc Chấn Đình nói phải kéo cô ra?
Tại sao phải kéo cô ra?
Trong này rốt cuộc có chuyện gì?
Lại liên hệ một chút đến chuyện Vu Phong không ngừng nhằm vào mình, không chết không thôi, lẽ nào có liên quan tới Tiêu Nguyệt? Có liên quan đến chuyện lần này Tiêu Nguyệt đến tìm Hoắc Chấn Đình sao?
Thẩm Hạ Lan không hiểu, cảm thấy đầu sắp đặc quánh lại.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ này của vợ, không khỏi có hơi đau lòng.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa, xe đến trước núi ắt có đường, nếu thật sự muốn biết sớm muộn cũng sẽ biết, em bây giờ như này anh có hơi đau lòng.”
Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan ngồi trên đùi của mình.
Vợ dạo này hình như có hơi mập rồi.
Cảm nhận trọng lượng trên đùi, Diệp Ân Tuấn nghĩ như vậy.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cơ thể dưới người của mình có hơi cứng nhắc, liền biết Diệp Ân Tuấn động tình rồi.
Trong khoang mũi đều là mùi của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng có hơi say.
Bên ngoài hoa tuyết bay bay, trong phòng tuy mở điều hòa, nhưng Thẩm Hạ Lan lại có hơi sợ lạnh mà rúc vào trong lòng Diệp Ân Tuấn.
“Ân Tuấn, em lạnh.”
Cô không biết là cơ thể lạnh hay tâm lý lạnh, chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, sự lạnh lẽo khó tả bao trùm lấy cô.
Diệp Ân Tuấn ôm chặt cô vào trong lòng.
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em còn có anh, còn có các con, còn có ông ngoại với cả đám Tống Dật Hiên có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn biết trong lòng cô buồn bã, nói như vậy, nhưng tâm trạng của Thẩm Hạ Lan dường như không có chuyển biến tốt.
Thấy vợ vẫn khó chịu như vậy, Diệp Ân Tuấn dứt khoát đè Thẩm Hạ Lan lên giường, nụ hôn bá đạo lập tức như mưa rơi xuống.
“Ân Tuấn, ưm…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...