Cục Cưng Có Chiêu
Diệp Minh Triết lại nhẹ giọng nói: “Mặc dù con không biết tại sao bác Trạm Dực lại bị kiểm soát, nhưng mà có vẻ như là có liên quan tới nước T đó.
Mà không phải mẹ với lại cậu Phương Nguyên ở nước T rất thân hả, ba mẹ qua bên đó, nói không chừng có thể tìm được đáp án, còn có Vu Phong đó nữa, vẫn luôn nhằm vào chúng ta, thay vì chúng ta cứ trốn tránh ở Hải Thành bị động chờ đợi người đó ra tay, tại sao chúng ta lại không chủ động đến nước T xử lý chú ta? Chú ta là tội phạm trốn khỏi quốc gia của chúng ta, chúng ta không có biện pháp với gì chú ta, bởi vì tam điện hạ Phương Nhiên nước T tương đối che chở cho chú ta.
Nhưng mà một khi ba mẹ đến đó, có chú Phương Nguyên che chở cho hai người, chẳng phải là hai người đã có thể giải quyết chú ta ở nước T rồi à? Làm như vậy, cho dù là đối với chúng ta hay là đối với quốc gia cũng đều là loại trừ tai hại.”
Nghe thấy con trai nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không khỏi ngây ra một lúc.
Hình như là chuyện mà Diệp Minh Triết biết nhiều hơn là bọn họ biết.
Diệp Ân Tuấn lại đang nghiêm túc đánh giá vấn đề này.
“Chúng ta qua đó thì có thể, nhưng mà ba mẹ lại không yên lòng về con và Tranh.”
“Có cái gì mà không yên lòng chứ, con ở quân đội, anh trai đi theo ba mẹ, tạm thời bọn họ không dám động vào nhà họ Tiêu và nhà họ Hoắc, con nghĩ là cậu Phương Nguyên cũng cần sự trợ giúp của hai người.”
Diệp Minh Triết giống như ông cụ non phân tích mọi chuyện.
Không thể không nói, có đôi khi suy nghĩ đơn giản của con nít lại làm cho vấn đề trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một chút, cảm thấy đây cũng là một biện pháp, dù sao thì năm sau hai người cũng phải đến nước T một chuyến, cho nên sớm muộn gì cũng phải đến thôi.
Diệp Minh Triết thật sự biết Diệp Ân Tuấn đang lo lắng cái gì, cậu bé thấp giọng nói: “Lão Diệp, con biết là ba đang lo lắng cho bác Trạm Dực, nhưng mà cho dù ba có ở lại Hải Thành thì cũng không có tác dụng gì hết.
Ba nên biết rằng mỗi một vụ án đều có một nhóm chuyên môn phụ trách, chúng ta không có cách nào tham gia vào, chỉ có thể chờ đợi kết quả.
Đã như vậy, ba mẹ ở lại đây cũng không thay đổi được cái gì, không bằng đi làm một vài chuyện thực tế hơn.”
Lời nói này làm Diệp Ân Tuấn thấy có hơi xấu hổ.
Có cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn.
Bởi vì chuyện của Trạm Dực, cho nên tâm trạng của anh hỗn loạn.
Lúc mấy người bọn họ trở về nhà họ Tiêu, Hoắc Chấn Đình đã đi rồi, để lại lì xì cho Diệp Minh Triết, đương nhiên cũng có phần của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan về phòng thu xếp đồ thì liền nhận được điện thoại của Tiêu Nguyệt.
Thẩm Hạ Lan không bất ngờ gì cho lắm.
Tiêu Nguyệt đã đến Hải Thành, dù sao thì liên lạc với cô vẫn an toàn hơn là liên lạc với người khác.
Thẩm Hạ Lan ấn nút trả lời.
“Tôi cho là dì xuống máy bay thì sẽ gọi điện thoại cho tôi.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...