“Từ giờ trở đi, thím tốt nhất cầu khẩn Hạ Lan có thể bình an trở về, bằng không…”
Diệp Ân Tuấn không nói tiếp, nhưng đã khiến cho thím Trương cực kỳ chấn động.
“Vì sao chứ? Cô ta chỉ là một người phụ nữ mà thôi! Hơn nữa năm năm trước, không phải ngài không yêu cô ta sao? Là cô ta dây dưa với ngài, người phụ nữ mà ngài thích lại không phải là cô ta mà? Bây giờ cô ta chỉ làm phẫu thuật thẩm mỹ cho đẹp hơn trước, ngài lại thích à? Cái thích này thật nông cạn!”
Thím Trương không cam lòng kêu lên.
Diệp Ân Tuấn xoay người nhìn bà ta, gằn rõ từng câu từng từ: “Năm năm trước là tôi không biết yêu, tôi cũng cho rằng tôi không yêu cô ấy.
Nhưng khi tôi phải biết cô ấy mang thai đứa con của tôi, thím có biết tôi cao hứng tới mức nào không? Khi tôi biết cô ấy chôn thân trong biển lửa, thím có biết tôi suýt nữa đã rời đi theo cô ấy không? Có vài loại tình yêu có lẽ là vừa gặp đã yêu, lại có một loại tình yêu gọi là nước chảy đá mòn, lâu ngày sinh tình.
Trái tim của tôi không phải bằng sắt, mỗi buổi tối về muộn, là cô ấy chờ tôi.
Khi tôi uống say, là cô không ngủ không nghỉ chăm sóc tôi.
Tôi không biết từ lúc nào, đã bắt đầu thích thích cô ấy đi theo tôi, bắt đầu thích nhìn thấy cô ấy.
Chỉ cần nhìn thấy cô ấy, trong lòng tôi lại cảm thấy bình an, tôi cảm thấy mình sống rất hạnh phúc.”
“Nhưng vụ lửa lớn năm năm trước mang cô đi, tôi biết chuyện đó có phần kỳ lạ nhưng tôi không điều tra ra được, luôn cảm thấy có người đang quấy nhiễu tôi, chỉ là tôi không tìm được phương hướng.
Năm năm qua, nếu không phải cố điều tra kết quả, có lẽ tôi đã sớm chẳng còn sống nữa.
Chỉ là dù thế nào tôi cũng không ngờ được, người tổ chức thực hiện tất cả những điều này lại là thím! Có lẽ vụ lửa lớn năm năm trước cũng có liên quan tới thím? Năm năm trước, thím tốt với cô ấy như vậy, tôi vẫn cho rằng thím thích cô ấy.
Nhưng tại sao bây giờ thím lại độc ác như vậy? Vì sao?”
Lời chất vấn của Diệp Ân Tuấn làm thím Trương có phần không chịu nổi.
“Tất cả những gì tôi làm đều là vì ngài.
Năm năm trước ngài không yêu cô ta, chính là cô ta liều chết quấn quít lấy ngài, tôi có thể làm sao? Tôi chỉ có thể giúp ngài thoát khỏi cô ta.
Chỉ là cô ta yêu ngài quá sâu đậm, nếu chỉ bảo cô ta rời khỏi đây, cô ta chắc chắn còn có thể trở về dây dưa với ngài! Mà khi đó Sở Anh Lạc đang mang thai đứa con của Nam Phương, đứa trẻ này là máu thịt cuối cùng của Nam Phương.
Vì máu thịt này, tôi không thể để cho người phụ nữ Thẩm Hạ Lan kia chiếm vị trí mợ chủ của nhà họ Diệp được!”
Lời thím Trương nói làm ngực Diệp Ân Tuấn đau nhói.
Hóa ra đây mới là chân tướng.
Hóa ra là anh hại Thẩm Hạ Lan và đám trẻ!
Diệp Ân Tuấn cười ha ha.
“Đây là tình yêu của thím dành cho tôi và Nam Phương à! Nhưng thím dựa vào đâu chứ? Chỉ dựa vào thím là bà vú của chúng tôi, lại có thể quyết định tất cả mọi chuyện thay chúng tôi sao? Thím chỉ là bà vú, thím không phải là mẹ của chúng tôi! Cho dù là mẹ của chúng tôi cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của chúng tôi, thím tính là gì chứ?”
Diệp Ân Tuấn không muốn nói chuyện tổn thương người như thế, chỉ là anh không nhịn được.
Tư tưởng của thím Trương quả thật khiến người ta quá kinh ngạc.
Cái gì gọi là muốn tốt cho anh, muốn tốt cho Nam Phương chứ? Nói đến cùng, bà ta tính là gì chứ?
Thím Trương bị lời nói của Diệp Ân Tuấn làm chấn động tới mức tái mắt, cơ thể lảo đảo suýt ngã.
“Thím tính là gì à? Diệp Ân Tuấn, tôi cho ngài biết, nếu không có tôi, trên thế giới này tuyệt đối sẽ không có ngài và Phương Nam!”
“Thím quá coi trọng mình rồi.
Bây giờ tôi không có thời gian nói nhiều với thím.
Tống Đình, đưa người đi, trông cẩn thận cho tôi, không được thì đưa đến nhà họ Hoắc, bảo cậu Hoắc trông giúp.
Điều tra ra tất cả những ai trong nhà họ Diệp là người của thím ấy cho tôi! Mặt khác, đặt vé máy bay tới Mỹ cho tôi.
Tôi muốn lập tức bay qua Mỹ!”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói xong thì quay người rời đi.
Tống Đình nhanh chóng bước vào, khống chế thím Trương.
Thím Trương vẫn còn cố giãy giụa.
“Ngài không thể đi được! Ngài điên rồi sao? Sức khỏe của ngài bây giờ đã như vậy, sao ngài có thể tới Mỹ chứ? Cho dù ngài có qua đó, người phụ nữ kia cũng không còn sạch sẽ, ngài cần một người phụ nữ không sạch sẽ làm gì?”
“Bịch” một tiếng, nắm đấm của Diệp Ân Tuấn lướt qua bên tai của thím Trương, đánh vào bức tường sau lưng bả ta, ngón tay của anh rỉ máu.
Anh lạnh lùng nói: “Cho dù cô ấy có tệ mấy đi nữa, cũng sạch sẽ hơn thím!”
“Ngài sẽ hối hận cho xem! Ngài sẽ hối hận vì đã đối xử với tôi như vậy!”
Thím Trương giãy giụa, nhưng vẫn bị Tống Đình kéo xuống.
Diệp Ân Tuấn không dám ở lại thêm một giây phút nào.
Anh vội vàng thay quần áo, lập tức quay về Mỹ.
Chênh lệch múi giờ không nhiều, Diệp Ân Tuấn chỉ có thể bảo Tống Đình nói tất cả tin tức cho Hoắc Chấn Đình biết, hi vọng Hoắc Chấn Đình giúp đỡ.
Tống Dật Hiên nghe nói Diệp Ân Tuấn đi Mỹ, vốn cũng tính đi cùng, chỉ là bên viện an dưỡng vừa truyền tin tức tới, mẹ anh ta tự sát!
Anh ta vội vàng đi tới viện an dưỡng.
Khi Diệp Ân Tuấn trở lại Mỹ, sức khỏe đã giảm sút.
Nhưng anh không dám chậm trễ, cũng không thể trì hoãn, chạy vội tới Thiên Đường Sa Đọa.
Đáng tiếc anh cuối cùng vẫn chậm một bước.
“Xin lỗi ngài, buổi bán đấu giá của chúng tôi đã kết thúc.”
Sau khi được biết kết quả như vậy, Diệp Ân Tuấn suýt nữa phát điên.
“Ai đã mua Thẩm Hạ Lan? Chính là người phụ nữ này đấy! Nói cho tôi biết, ai mua cô ấy, cần bao nhiêu tiền tôi cũng cho.”
Diệp Ân Tuấn giống như phát điên lấy điện thoại di động ra, mở ra ảnh của Thẩm Hạ Lan.
George nhìn tấm ảnh này và có hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh đã che giấu được.
Ở Mỹ, anh ta cũng không có gan đắc tội Đường Trình Siêu.
“Xin lỗi ngài, chỗ chúng tôi không có người phụ nữ nào như thế.
Cho dù có, chúng tôi cũng không thể tiết lộ việc riêng tư của khách, mong ngài hãy về đi.”
“Xin anh hãy nói cho tôi biết được không? Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi đều cho anh hết!”
Ở đây không phải là Hải Thành, Diệp Ân Tuấn lấy hết số tiền trên người mình đưa cho George.
Thấy nhiều tiền như vậy, George tất nhiên là động tâm, nhưng anh ta cũng không dám đắc tội Đường Trình Siêu, chỉ nhìn xung quanh nói: “Kẻ mua người phụ nữ này chính là một ông trùm dầu mỏ Châu Phi, cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết.”
“Châu Phi à?”
Diệp Ân Tuấn cảm giác trời đất quay cuồng.
Sao lại là Châu Phi chứ?
Nếu Thẩm Hạ Lan thật sự bị đưa tới Châu Phi, anh phải làm sao mới tìm được đây?
Mấy ngày liên tục vất vả và bay gấp, cuối cùng đã làm anh không chịu nổi nữa, trước mắt tối sầm, ngất xỉu.
Cô y tá trẻ phát hiện ra Diệp Ân Tuấn, đưa anh về bệnh viện.
Mà một phía khác, Đường Trình Siêu giấu tất cả mọi người, đeo mặt nạ đi tới Thiên Đường Sa Đọa, ở trong buổi bán đấu giá mua Thẩm Hạ Lan với giá ba trăm tỷ.
Khi Thẩm Hạ Lan biết được là Đường Trình Siêu cũng thấy yên tâm, cả ngày đi tàu mệt nhọc và vết thương trên người làm cô cũng nhịn không được nữa, hôn mê bất tỉnh.
Đường Trình Siêu đưa cô đi, giấu ở một nơi mà chẳng ai biết.
Chờ tới lúc Thẩm Hạ Lan tỉnh lại, mới phát hiện mình đang ở trong một nơi xa lạ, cô muốn vén chăn xuống giường, lại phát hiện tay chân mình bị trói ở trên giường, không thể động đậy.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc đến ngây người.
Ký ức của cô có phần gián đoạn, trên đường đi luôn đau đầu rất lâu.
Cô nhớ mình bị người ta đánh, là Đường Trình Siêu gặp được cô, cứu cô, đồng thời mua cô trong buổi đấu giá ngày hôm sau.
Nhưng Đường Trình Siêu làm sao có thể đối xử với cô như vậy chứ?
Người đàn ông lịch sự, tốt đẹp như anh ta làm sao có thể trói cô ở trên giường được?
Không!
Nhất định là có vấn đề ở đâu rồi!
Cổ họng Thẩm Hạ Lan nóng như lửa đốt, thậm chí khan cả tiếng.
Cô muốn kêu to nhưng cố làm sao cũng không kêu được, cả người ướt sũng, đặc biệt khó chịu.
Bên ngoài cuối cùng lại vang lên tiếng bước chân.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nhắm mắt giả vờ chưa tỉnh.
Cửa phòng bị người ta nhẹ nhàng mở ra, tiếng bước chân quen thuộc làm trong lòng Thẩm Hạ Lan càng nghi ngờ hơn.
Đây rõ ràng chính là tiếng bước chân của Đường Trình Siêu.
Năm năm qua, cô không thể quen thuộc hơn được nữa.
Nhưng tại sao lại vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan không biết, vẫn nhắm chặt hai mắt.
Đường Trình Siêu đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhìn dáng vẻ Thẩm Hạ Lan ngủ say, thở dài nói: “Còn chưa tỉnh lại sao? Xem ra dọc đường chịu nhiều khổ sở rồi.
Nhưng em yên tâm, từ giờ trở đi, anh sẽ không để cho em phải chịu khổ nữa.”
Tay anh ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thẩm Hạ Lan, vẽ theo từng đường nét trên gương mặt cô.
Thẩm Hạ Lan chợt mở mắt ra, trước mắt cô chính là đôi mắt thâm tình của Đường Trình Siêu.
Cô chợt sửng sốt.
Thật sự là anh ấy à?
Đường Trình Siêu lại không bị dọa, cười đặc biệt dịu dàng.
“Em tỉnh rồi à? Có phải cảm thấy hơi đói bụng không? Bác sĩ đã nói, em vẫn chưa thể uống nước, chỉ có thể làm ướt môi một chút thôi.
Anh đã lấy nguồn nước tốt nhất tới, cũng cầm bông tăm tới rồi.
Em ngoan, cố nhịn một chút, chỉ một lát là tốt thôi.”
Đường Trình Siêu nói, dùng bông tăm dính chút nước, sau đó nhẹ nhàng thoa lên trên môi của Thẩm Hạ Lan.
Cô cảm thấy đôi môi khô khốc của mình hơi ướt, cũng khiến cô thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng tình trạng tay chân bị trói làm cho cô rất khó chịu.
“Trình Siêu, anh trói em lại làm gì?”
Giọng Thẩm Hạ Lan khàn khàn hỏi.
Đường Trình Siêu lại vừa cười vừa nói: “Em yên tâm, anh dùng lụa tốt nhất trên thế giới trói em, tuyệt đối sẽ không làm em bị thương đâu.
Trên người em có rất nhiều thương, bác sĩ nói em cần phải tĩnh dưỡng.
Anh sợ em sẽ quá đau đớn khi bôi thuốc, nên không thể không làm vậy.
Chờ em đỡ hơn, anh tất nhiên sẽ thả em ra.”
Ánh mắt anh ta dịu dàng như vậy, giống như Thẩm Hạ Lan là người đàn bà anh ta yêu nhất vậy.
Thẩm Hạ Lan lại giẫy giụa.
“Anh thả em ra đi, em không thể ở đây được.
Trình Siêu, em biết anh vừa cứu em, em lại nợ anh một lần nữa.
Sau này em nhất định sẽ trả ơn cho anh.
Nhưng bây giờ em thật sự không thể ở đây.
Diệp Ân Tuấn còn không biết em bị bán đến đây, có lẽ sẽ sắp điên rồi.
Hơn nữa bây giờ còn không rõ tung tích của con trai em.
Em phải về nước, em phải về Hải Thành! Trình Siêu, anh để em về được không?”
Thẩm Hạ Lan mở miệng là Diệp Ân Tuấn, ngậm miệng lại Thẩm Minh Triết, ánh mắt Đường Trình Siêu hơi thâm trầm.
“Ngoan, bây giờ em cần phải cố gắng bồi bổ sức khỏe, tất cả chờ sau khi em khỏe hẵn lại nói sau.”
“Trình Siêu, bây giờ Minh Triết đang gặp nguy hiểm, sống chết thế nào còn chưa biết, em phải về! Anh thả tôi ra!”
Thẩm Hạ Lan căn bản không chờ được.
Tất cả tâm tư của cô đều ở trên người Thẩm Minh Triết và Diệp Ân Tuấn.
Nếu Diệp Ân Tuấn biết cô mất tích, không biết sẽ sốt ruột tới mức nào.
Tung tích Minh Triết lại không rõ, bây giờ cô cũng xảy ra chuyện, Diệp Ân Tuấn chỉ có một mình làm sao có thể đối mặt được?
Dáng vẻ sốt ruột của Thẩm Hạ Lan càng đả kích Đường Trình Siêu sâu hơn.
Anh ta chợt ném bát đũa xuống đất, phát ra tiếng động vang dội.
“Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn! Có phải trong đầu em bây giờ chỉ có người đàn ông là Diệp Ân Tuấn này không? Thẩm Hạ Lan, em phải hiểu rõ, năm năm trước là anh cứu em từ trong biển lửa ra, cho em một mạng sống, còn giúp em sinh ra hai đứa con hoang.
Năm năm qua, anh đối xử với chúng thế nào, trong lòng em không biết sao? Bây giờ lại là anh cứu em ra khỏi hang ma quỷ, sao trong lòng trong mắt em chỉ có Diệp Ân Tuấn? Em rốt cuộc để Đường Trình Siêu này ở đâu?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...