Cục Cưng Có Chiêu
Cho dù thế nào cũng tốt hơn là đón Tết một mình nhỉ?
Lúc trước ở đây còn có Thành Lâm ở bên cạnh anh ta nhưng từ nay về sau trên đời này không còn Thành Lâm nữa.
Trong lòng Phương Nguyên càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Thôi không nói nữa, anh gửi số liệu cho em.”
Nói xong, Phương Nguyên cúp điện thoại.
Nghe những tiếng tít tít báo máy bận từ bên kia vang lên, Thẩm Hạ Lan không rõ trong lòng mình cảm thấy thế nào.
Không bao lâu sau Phương Nguyên gửi số liệu tới.
Thẩm Hạ Lan vội vàng xem thử, mối quan hệ con ruột là 99%.
Mặc dù đã đoán ra được từ sớm nhưng khi con số này xuất hiện trước mặt Thẩm Hạ Lan vẫn ngẩn người ra.
Không ngờ Vu Phong thật sự là con trai của Vu Linh!
Chẳng trách vì Vu Phong mà Vu Linh có thể làm ra được những chuyện đó, thậm chí còn không tiếc gì mà làm hại đến Triệu Ninh.
Nói dễ nghe một chút thì là coi thường Triệu Ninh làm chồng của Diệp Tử, nhưng nếu đứng từ góc độ khác, không phải vì Vu Linh muốn giúp Vu Phong nên mới không quan tâm đến hạnh phúc hôn nhân của Diệp Tử sao?
Thẩm Hạ Lan xót xa trong lòng.
Cả đời Diệp Tử khát khao tình thân, nhưng đến cuối cùng tất cả mọi thứ đều là lợi dụng.
Mặc dù Vu Linh cũng đối xử tốt với Diệp Tử được mấy ngày, nhưng so với cả cuộc đời bi thảm của Diệp Tử thì rõ ràng là Vu Linh không hề thương xót cho cô.
Tất cả mọi sự nhẫn nhịn của Vu Linh ở chỗ của Diệp Tri Thu đều là để tạo điều kiện cho Vu Phong.
Nghĩ đến đây Thẩm Hạ Lan không khỏi lắc đầu.
Bên phía của Phương Nguyên lại gửi một tin nhắn đến.
“Anh đã điều tra ra ba ruột của Vu Phong, muốn biết kết quả không?”
“Có.”
Thẩm Hạ Lan rất tò mò.
Phương Nguyên lại gửi một cái mặt cười và nói một câu châm chọc: “Nhất định em không thể ngờ được ba ruột của Vu Phong là ai đâu.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cô vẫn hỏi một câu: “Là ai vậy?”
“Ba anh.”
Phương Nguyên vừa nói xong câu này, Thẩm Hạ Lan kinh ngạc đến mức cầm điện thoại không chắc, điện thoại rơi bốp một cái xuống nền nhà.
“Sao lại như vậy?”
Ông Tiêu nhìn qua Thẩm Hạ Lan, khi biết cô đang nói chuyện điện thoại ông Tiêu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, đến khi quay về cô đã nói chuyện xong, đang ngồi nghịch điện thoại nên mới ngồi xuống đối diện cô.
Thẩm Hạ Lan nghịch điện thoại nhưng không ngờ lại để rơi xuống sàn nhà, điều này làm ông Tiêu cảm thấy hơi bất ngờ.
Ông nhìn lại sắc mặt Thẩm Hạ Lan thì hơi kinh ngạc, không kìm được hỏi một câu.
“Không có gì ạ.”
Thẩm Hạ Lan che giấu tâm tư của mình, cô vội vàng nhặt điện thoại lên, nhìn tin nhắn Phương Nguyên vừa gửi đến tới mức thẫn thờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...