Nhà họ Hoắc bây giờ có gì?
Ngoài anh ta chính là Hoắc Chấn Đình, hai người ở trong nhà vô cùng lạnh tanh, còn không bằng đến chỗ ông cụ Tiêu góp vui.
“Đi thôi, chú đưa mấy đứa về, vì để diễn giống thật, chú bắt xe tới đây, bây giờ cũng coi như đi ké quay về.”
Hoắc Chấn Hiên nói đúng.
Mấy người sau lên xe, Hoắc Chấn Hiên lái xe đưa bọn họ về nhà tổ nhà họ Diệp.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn tối qua vốn không có ngủ.
Diệp Tranh cũng ngủ thiếu giấc, Diệp Minh Triết bây giờ đã hôn mê, cũng chỉ có cảm xúc của Diệp Nghê Nghê tương đối tốt.
Hoắc Chấn Hiên bảo bọn họ đi nghỉ ngơi, Diệp Nghê Nghê thay bộ đồ khác, sau đi theo Hoắc Chấn Hiên.
Một giấc này của nhóm Thẩm Hạ Lan đã ngủ thẳng đến hơn 4 giờ chiều mới tỉnh.
Ai cũng tỉnh rồi, chỉ còn lại Diệp Minh Triết.
Thẩm Hạ Lan đi tới bên cạnh Diệp Ân Tuấn, hỏi: “Minh Triết chưa tỉnh sao?”
“Chưa, Tranh nói không sao, chỉ là do sức mạnh tinh thần tiêu hao quá lớn, cho nên mới mệt mỏi như vậy.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan mới coi như yên tâm.
“Mong lần này Minh Triết có thể tốt hơn.”
“Mong là vậy.”
Diệp Ân Tuấn cũng không có lòng tin.
Lúc hai người nói chuyện, Diệp Minh Triết bỗng ngồi dậy.
“Nghê Nghê!”
Giọng của cậu bé mang theo chút run rẩy, cả người giống như phát điên mà lao ra khỏi phòng.
“Minh Triết, con sao rồi?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng đứng dậy.
Diệp Minh Triết vẫn chưa có phản ứng lại kịp.
“Mẹ, lão Diệp, Nghê Nghê đâu? Con nằm mơ, Nghê Nghê em ấy…”
Rất nhiều máu tái hiện lại ở trong đầu của Diệp Minh Triết.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đi tới, ôm cậu bé vào trong lòng, thấp giọng nói: “Minh Triết, Nghê Nghê không sao.”
“Không, em ấy bị bắt cóc rồi, người đàn ông đó nổ súng với em ấy, con nhìn thấy rất nhiều máu, con…”
Cơ thể của Diệp Minh Triết hơi run rẩy.
Thẩm Hạ Lan thấy con trai như vậy, trong lòng vô cùng xót xa.
“Minh Triết.”
Cô đi đến trước mặt của Diệp Minh Triết, nhẹ nhàng xoa đầu của cậu bé, dịu dàng nói: “Trên thế giới này sẽ tồn tại rất nhiều điều bất ngờ, cũng có rất nhiều ác ý, cho dù trong câu chuyện thiếu nhi thì cũng có kẻ đáng ghét không phải sao? Chúng ta không phải là sứ giả chính nghĩa, nhưng chúng ta lại có thể tự bảo vệ mình.
Con nổ súng bắn chết phần tử khủng bố đó, là vì cứu mẹ và ba con, con và người bịt mặt đánh nhau, là vì cứu Nghê Nghê.
Con còn nhớ máu trên người Nghê Nghê không? Giống với máu của phần tử khủng bố đó, đều chói mắt có phải không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...