Cục Cưng Có Chiêu


Thẩm Hạ Lan luôn trong trạng thái sốc.

Diệp Tranh đi tới, cởi áo khoác ra, khoác lên vai của Diệp Nghê Nghê, thấp giọng nói: “Nói chính xác cách này chắc sẽ tốt một chút.

Diệp Minh Triết bị áp lực trong khoảng thời gian dài, lại vì chuyện nổ súng kích thích nhân cách, nói trắng ra cậu ấy là cần phải phát tiết, mà cách phát tiết tốt nhất cũng thông dụng nhất chính là khóc.

Nhưng Minh Triết nhà chúng ta sẽ khóc sao?”
Đáp án này dễ thấy.

Khả năng Diệp Minh Triết khóc quá nhỏ, hơn nữa là loại khóc to gầm thét kia.

Thẩm Hạ Lan dường như đã có hơi hiểu rồi.

“Mấy người thông đồng trước sao?”
Thấy lông mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại, Diệp Ân Tuấn có hơi chột dạ nói: “Chủ ý Nghê Nghê đưa ra, anh nghĩ thử xem cũng được, nói không chừng có thể chữa khỏi?”

“Ba, lấy cô con gái đáng yêu của ba ra làm bia đỡ đạn là rất vô sỉ.”
Diệp Nghê Nghê rất là khinh thường mà nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn thèm quan tâm con gái nói như nào, vội vàng nói với Thẩm Hạ Lan: “Anh bảo đảm sẽ có chừng mực.

Em xem xem đây không phải còn có chú ba hay sao? Nếu như thật sự phát tiết vẫn không được thì chúng ta chữa trị theo cách truyền thống.”
Tuy Thẩm Hạ Lan rất giận, nhưng thấy dáng vẻ điên cuồng của con trai lúc này, trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.

Hoắc Chấn Hiên luôn biết thân thủ của Diệp Minh Triết không tồi, có điều bây giờ cũng có hơi kinh ngạc.

Diệp Minh Triết bị kích phát tiềm năng thân thể dường như lợi hại hơn trước đây.

Anh ta và Diệp Minh Triết đánh 15 phút, mắt thấy thể lực của hai người đều sắp đạt tới cực hạn, Hoắc Chấn Hiên lắc người, sau đó đánh một cú vào cổ của Diệp Minh Triết.

Trước mắt Diệp Minh Triết tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn ngã ra.


“Minh Triết.”
Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng, Hoắc Chấn Hiên trực tiếp ôm Diệp Minh Triết đã ngất lên.

“Yên tâm đi, thằng bé không sao, cơ thể có hơi mất sức mà thôi, ngủ một giấc là được.”
Hoắc Chấn Hiên tháo bịt mặt ra, cả người thấm ướt mồ hôi.

Mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi ươn ướt.

Cô từ trong lòng Hoắc Chấn Hiên nhận lấy Diệp Minh Triết, thấp giọng nói: “Cảm ơn chú, chú ba.”
“Con bé ngốc, nói cảm ơn gì với chú ba của cháu chứ.

Chú ngược lại không biết thằng bé này bây giờ lại như này, là chú sơ sót.

Yên tâm đi,quay về sẽ làm đơn xin nghỉ cho Minh Triết, thằng bé khi nào muốn quay lại cũng được, tạm thời không cần ở quân khu nữa.”
“Dạ.”
Thẩm Hạ Lan cũng định như vậy, còn về sau có quay lại hay không thì phải xem tình hình khôi phục của Diệp Minh Triết như thế nào rồi tính.

Diệp Ân Tuấn từ trong tay Thẩm Hạ Lan đón lấy Diệp Minh Triết, dùng áo khoác của mình bọc Diệp Minh Triết lại, nói với Hoắc Chấn Hiên: “Chú ba, chúng cháu muốn đến biệt thự của ông ngoại ăn tết, hơn nữa mấy ngày nữa chính là hôn lễ của Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên rồi, chú có thời gian thì đến góp vui?”
“Được.” Hoắc Chấn Hiên ngược lại không có từ chối..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui