Đến lúc đó mặt mũi của cô ở đâu?
Cô không còn muốn thể diện nữa sao?
Thẩm Hạ Lan khóc không ra nước mắt.
“Ông chủ ra ngoài bao lâu rồi?”
“Gần nửa giờ rồi!”
Thẩm Hạ Lan lần nữa than khóc trong lòng.
Nửa giờ rồi mà vẫn chưa quay lại, xem ra là mình đoán đúng rồi.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình cần ra ngoài tránh một chút, nhưng cô vẫn chưa kịp hành động thì Diệp Ân Tuấn đã lái xe trở về.
“Móa!”
Thẩm Hạ Lan vô thức xoay người chạy.
“Má Hoàng, nếu như Ông chủ hỏi tới, má cứ nói tôi đang ngủ, không muốn bất cứ ai làm phiền, biết chưa?”
“A?”
Má Hoàng vẫn không hiểu ý của Thẩm Hạ Lan thì đã thấy Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy về phòng ngủ, trực tiếp đóng cửa lại, đồng thời khóa trái cửa phòng lần nữa.
Cô nhanh chóng nhảy lên giường, kéo chăn phủ kín người, cố gắng để cho mình giả vờ ngủ thiếp đi.
Sau khi Diệp Ân Tuấn trở về tâm trạng vẫn rất nặng nề, nhìn thấy má Hoàng đứng trong phòng khách, ngây ngốc nhìn về phía phòng ngủ, anh liền hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không có chuyện gì, chỉ là bà chủ nói cô ấy muốn ngủ, tạm thời không muốn gặp ai, để tôi nói với Ông chủ một tiếng.”
Má Hoàng vội vàng nói.
Mặc dù không biết hai vợ chồng này rốt cuộc là làm sao, nhưng sự chiều chuộng của Ông chủ với bà chủ, má Hoàng nhìn thấy, Thẩm Hạ Lan nũng nịu một cái, giận lẫy trẻ con gì đó, má Hoàng vẫn đứng về phía Thẩm Hạ Lan, dù sao cũng đều là phụ nữ nha.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, nhưng cũng không nghe Thẩm Hạ Lan giống như ngày thường mà trực tiếp nói với má Hoàng: “Đi lấy chìa khóa dự phòng ra đây!”
“Ông chủ, bà chủ nói, không muốn bị quấy rầy, ngài…”
Má Hoàng vẫn còn chưa nói hết lời đã bị ánh mắt giết người của Diệp Ân Tuấn dọa cho suýt chút muốn đi tiểu.
Đã rất lâu rồi bà ta không nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của Diệp Ân Tuấn, dù sao trong nhà này, chỉ cần có Thẩm Hạ Lan ở đây, thời tiết sẽ trong trạng thái nắng ấm.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn đột nhiên lạnh lùng như vậy, quả thực khiến má Hoàng bị hù dọa.
“Tôi, tôi đi lấy ngay!”
Má Hoàng nhanh chóng đi tìm chìa khóa dự phòng, nhưng vẫn có chút bận tâm nhìn Diệp Ân Tuấn một cái, nghĩ có nên gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan báo cáo một tiếng hay không, liền nghe thấy giọng nói của Diệp Ân Tuấn: “Không muốn nghỉ việc ở nhà tổ họ Diệp thì nhanh chóng đi lấy về đây, làm tốt công việc của bà là được.
Còn nữa, một lát cho dù có chuyện gì xảy ra, không cho phép bất cứ người nào đi đến lầu hai!”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất lạnh lùng, lạnh như băng tuyết giữa mùa đông, đâm vào trong xương tủy.
Má Hoàng không khỏi run một cái, vội vàng chạy đi lấy chìa khóa dự bị đến..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...