Ông cụ Tiêu thấp giọng nói: “Đưa đồ vật mà bà chủ để lại cho Tống Dật Hiên đi, nói với cậu ấy đây là đồ do bà ngoại của cậu ấy đã để lại, cũng coi như là sự tưởng niệm và an ủi dành cho đứa bé đó.
Đồng thời, truyền đạt lại lời của tôi, Tống Dật Hiên là cháu ngoại nhà họ Tiêu, hôn sự hai nhà Tống Hồ sẽ do nhà họ Tiêu chuẩn bị.”
“Vâng.”
Dũng biết ông cụ Tiêu đã nhận đứa cháu ngoại Tống Dật Hiên.
Anh ta dừng lại một chút, do dự rồi lại nói: “Ông chủ, Dư Khinh Hồng chết rồi.”
Ông cụ Tiêu trầm mặc.
Dũng biết tính tình của ông cụ Tiêu, sợ là ông sẽ trách tội và oán trách Diệp Ân Tuấn, vội vàng nói: “Là Dư Khinh Hồng đã tự mình tìm đường chết, cô ta hạ cổ trùng với cô chủ, nếu như không phải cậu chủ nhỏ Diệp Tranh có thể nghiên cứu cái này trong sách cổ, chỉ sợ là bây giờ không biết cô chủ như thế nào đâu.”
Ông cụ Tiêu thở dài một hơi rồi nói: “Kẻ ác luôn luôn xuất hiện trong cuộc đời của cậu với phương thức ác độc mà cậu không thể biết được, thôi được rồi, bây giờ trên người tôi cũng không có quan hàm gì hết, Ân Tuấn muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó đi, chỉ tiếc là đứa con gái mà Tiêu Ái vất vả sinh ra lại không đi đúng đường.”
Thấy ông cụ Tiêu không tức giận, Dũng mới thở phào một hơi rồi nói: “Con đường của mỗi người đều là do họ chọn, ông chủ, ông không cần quá khó chịu.”
“Được rồi, chuẩn bị chút quà đi, ngày mai tôi đến thăm Hạ Lan.”
“Dạ vâng.”
Dũng lui xuống.
Ai cũng không biết ông cụ Tiêu đang nhìn chằm chằm nhà họ Diệp và nhà họ Tống, bây giờ chuyện này tạm thời đã giải quyết, Dũng cảm thấy cũng không cần phải nói cho Diệp Ân Tuấn biết những chuyện này.
Giấc ngủ này của Diệp Ân Tuấn vô cùng yên ổn, sáng sớm ngày hôm sau, lúc ánh nắng chiếu vào trong phòng, anh liền tỉnh giấc.
Gương mặt ngủ say yên bình của Thẩm Hạ Lan ở trong ngực giống như là một bức tranh vô cùng xinh đẹp, Diệp Ân Tuấn nhìn đến ngây dại.
Anh duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng phác họa ngũ quan của Thẩm Hạ Lan, bất tri bất giác cả gương mặt nhích đến gần, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống.
Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan đột nhiên mở to mắt, lập tức làm Diệp Ân Tuấn giật nảy cả mình, một khắc sau, Thẩm Hạ Lan trực tiếp đưa tay kéo mặt của Diệp Ân Tuấn lại, trong nháy mắt môi lưỡi ấm nóng quấn quýt nhau.
Toàn thân Diệp Ân Tuấn ma sát một chút liền như thiêu đốt, nhưng anh vẫn kìm chế.
Dù sao thân thể Thẩm Hạ Lan bây giờ không thích hợp lắm.
Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể anh căng cứng và run rẩy, nhưng lại mãi không thấy anh hành động, bất giác sững sỡ.
“Ân Tuấn?”
Diệp Ân Tuấn khẽ thở dài, ôm chặt cô vào lòng, thủ thỉ: “Bây giờ không được, nghỉ ngơi vài ngày.”
Mặt Thẩm Hạ Lan thoáng chốc đỏ ửng.
Cô xém chút quên mất sự yếu ớt của cơ thể mình.
Hai người lại đùa nghịch trên giường một chút, trạng thái của Thẩm Hạ Lan tốt hơn hôm qua nhiều.
Cô muốn ra ngoài đi dạo.
Tiêu Niệm Vi cũng cảm thấy cứ nằm trên giường không tốt lắm, hơn nữa cô ấy cũng nhớ con mình rồi, bèn kiểm tra toàn thân cho Thẩm Hạ Lan xong thì tạm biệt.
Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn xuống vườn hoa phía sau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...