Cục Cưng Có Chiêu


“Em nói xem nhà họ Đường có phải là ức hiếp người quá rồi không, năm năm nay giấu em và con trai anh không nói, bây giờ còn cướp người phụ nữ của tôi một cách trắng trợn như thế, nghĩ Diệp Ân Tuấn này dễ ức hiếp sao?”

Diệp Ân Tuấn càng nói càng tức, thậm chí còn muốn nay thẳng sang Mỹ để tìm Đường Trình Siêu nói chuyện.

Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì.

Người đàn ông này bây giờ đang bị thiểu năng.

Có nói nhiều cũng vô ích, bản thân anh đang tự dồn mình vào ngõ cụt, căn bản không còn lý trí để mà nói.

Diệp Ân Tuấn vốn định nghe Thẩm Hạ Lan sẽ dỗ mình như thế nào, nhưng sau khi giận hờn cả nửa ngày, Thẩm Hạ Lan lại chẳng có phản ứng gì, anh nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của cô, cơn lửa giận trong lòng lại càng cháy lớn hơn.

“Thẩm Hạ Lan, có phải em đang mong rằng bây giờ tôi sẽ chán ghét em, từ bỏ em không? Sau đó để em và Đường Trình Siêu như chim liền cánh ở bên nhau, đúng không? Tôi nói cho em biết, đừng nằm mơ!”

Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn càng ngày càng kích động, Thẩm Hạ Lan rút tay về, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nói chuyện với kẻ thiểu năng.”

Nói xong cô đứng dậy bỏ đi.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình đang bị xúc phạm.

IQ của anh tới 180 mà Thẩm Hạ Lan lại nói anh bị thiểu năng à?

“Thẩm Hạ Lan, đứng lại cho tôi! Em muốn đi đâu? Diệp Tranh còn chưa ra mà!”

“Tôi đi vệ sinh, anh cũng muốn theo à?”

Thẩm Hạ Lan trợn to hai mắt, cảm thấy Diệp Ân Tuấn lúc này thích gây sự vô cớ giống như Thẩm Minh Triết vậy.

Không đúng!

Thẩm Minh Triết chưa bao giờ gây sự vô cớ.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu, nhấc chân đi về phía nhà vệ sinh.

Diệp Ân Tuấn đứng một chỗ hậm hực.

Đúng là phản rồi!

Con trai không coi trọng anh, bây giờ ngay cả Thẩm Hạ Lan cũng đối xử với anh như vậy, anh không có chút sức hấp dẫn nào sao?

Có phải được nhà họ Đường cầu hôn rồi nên cô không thể ngồi yên đúng không?

Diệp Ân Tuấn nghiến răng tức giận, cảm thấy lòng ngực đau như cắt, nhưng bên cạnh lại chẳng có một ai an ủi anh.


Anh cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.

Sao anh lại yêu một người phụ nữ vô tâm như vậy?

Bên cạnh không có ai, Diệp Ân Tuấn có thể bình tĩnh suy nghĩ về những gì đã xảy ra khi nãy.

Nhà họ Đường cầu hôn Thẩm Hạ An, làm sao lại như thế được!

Có điều khi nãy Thẩm Hạ An còn nói gì nữa nhỉ?

Não anh như bắt đầu tua lại những tình tiết khi nãy.

Thẩm Hạ Lan nói: “Tôi từ chối rồi.”

Từ chối rồi!

Diệp Ân Tuấn sững sờ khi nhớ lại được câu nói lúc nãy của Thẩm Hạ An.

Người ta đã nói từ chối rồi, anh còn nổi điên cái gì chứ?

Diệp Ân Tuấn không nói nên lời.

Rốt cuộc anh ta đang bị làm sao?

Bị thương ở ngực, sao lại cứ giống như bị thương ở não thế!

Diệp Ân Tuấn hơi xấu hổ, cảm thấy bản thân khi nãy chẳng khác gì một đứa con nít không đòi được kẹo.

Anh háo hức nhìn về phía nhà vệ sinh, một lúc lâu sau, Thẩm Hạ Lan không có đi ra, Diệp Ân Tuấn hơi bất an.

Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?

Anh đứng dậy muốn đi qua đó, nhưng bây giờ trước cửa phòng phẫu thuật của Diệp Tranh chỉ có một mình anh, anh không thể đi.

Phải làm sao đây?

Diệp Ân Tuấn đột nhiên nghĩ đến Tống Đình.

Đúng!

Bảo Tống Đình đến đây canh, còn anh thì đi vào nhà vệ sinh xem thử.

Nghĩ rồi, Diệp Ân Tuấn đang định lấy điện thoại ra gọi cho Tống Đình thì lúc này Thẩm Hạ Lan đã đi tới.

“Anh đang gọi cho ai vậy?”


Thẩm Hạ Lan cảm thấy khoảng thời gian này đã đủ để Diệp Ân Tuấn bình tĩnh lại, cho nên mới trở ra.

Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan trở lại, Diệp Ân Tuấn nắm lấy tay cô và nói: “Vừa rồi dường như là anh sai.”

“Ừm.”

Thẩm Hạ Lan nhìn anh như vậy chắc là đã bình tĩnh lại rồi, cô mỉm cười nói: “Ồ, tổng giám đốc Diệp phạm lỗi sao?”

“Thỉnh thoảng ngốc một chút, khác người một chút cũng tốt.”

Diệp Ân Tuấn tự bào chữa cho mình.

“Không biết xấu hổ.”

Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan ngồi xuống.

“Đường Trình Siêu là người đàn ông rất tốt, năm năm trước nếu không nhờ anh ta, có thể tôi và con đã không còn nữa rồi.
Năm năm nay, nhà họ Đường không ưa mẹ con tôi, tìm trăm kế làm khó dễ, cũng là Đường Trình Siêu đứng ra gánh hết sương gió bên ngoài cho chúng tôi.
Tối biết anh không thích tôi nhắc đến người đàn ông khác, nhưng Đường Trình Siêu đối với tôi mà nói, thật sự rất khác biệt.
Diệp Ân Tuấn, anh là người tôi yếu nhất, nhưng anh ta lại là người tôi cảm thấy thân thiết nhất.”

Thẩm Hạ Lan nói từng chữ một, ánh mắt vô cùng rõ ràng nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày, tuy nghe có hơi chói tai, nhưng là Thẩm Hạ Lan muốn nói, anh cũng đành nghe vậy.

“Cho nên em muốn nói với tôi cái gì? Hoặc là nói, nhà họ Đường muốn làm gì tôi?”

Vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan hơi rụt rè.

Diệp Ân Tuấn quá thông minh, thông minh đến mức cô còn chưa nói gì, thì anh đã cảm nhận được rồi.

Cô biết bản thân lúc này có yêu cầu gì với Diệp Ân Tuấn thì có hơi được voi đòi tiên, thậm chí còn cảm thấy có hơi quá đáng với anh, nhưng cô thật sự không thể có lỗi với Đường Trình Siêu được.

Thẩm Hạ Lan dằn vặt, cân nhắc rồi thì thào nói: “Diệp Ân Tuấn, năm năm nay tôi và con đều nợ Đường Trình Siêu, nếu có thể dùng tiền bù đắp được, tôi tuyệt đối sẽ không bủn xỉn, nhưng thứ anh ta cần tôi không thể cho được.
Lần này nhà họ Đường cầu hôn tôi đã từ chối, nhưng tôi không biết Đường Trình Siêu có làm ra chuyện gì không.
Đối với anh, đối với nhà họ Diệp, tôi không dám chắc được.
Nếu như anh ta thực sự làm việc đó, anh có thể… ”

Những phần phía sau, Thẩm Hạ Lan không thể nói tiếp được.

Cô biết mình có hơi quá đáng, nhưng cô có thể làm gì đây chứ?


Phía bên Đường Trình Siêu cô không thể thuyết phục được, chỉ có thể bảo Diệp Ân Tuấn, nể tình Đường Trình Siêu đã chăm sóc cho mẹ con cô mà đừng chống đối anh ta.

Diệp Ân Tuấn đã phần nào hiểu được ý của Thẩm Hạ Lan.

Anh nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan, nói: “Tôi không có ý định đối địch với anh ta, nhưng mà Hạ Lan, cơ nghiệp của nhà họ Diệp cũng không phải tôi có thể tùy tiện vùi dập được.
Như vầy đi, tôi đồng ý với em, chỉ cần anh ta không làm gì quá đáng, tôi sẽ không tính toán.”

Diệp Ân Tuấn đã nói như vậy, Thẩm Hạ Lan tự nhiên không thể đòi hỏi được nữa.

Nhắc đến Đường Trình Siêu, sự nghi ngờ trong lòng Diệp Ân Tuấn lại xuất hiện.

“Lần này em về có phải là vì Đường Trình Siêu?”

“Không phải.”

Thẩm Hạ Lan trả lời rất đơn giản, điều này khiến tâm trạng của Diệp Ân Tuấn tốt hơn rất nhiều.

Đối với anh, chỉ cần không phải là vì Đường Trình Siêu, dù Thẩm Hạ Lan có lợi dụng anh, lừa gạt anh, cũng không đến mức là không thể tha thứ.

Hóa ra trong tình yêu, giới hạn anh đã giảm xuống.

Diệp Ân Tuấn cười khổ, nhưng không buông Thẩm Hạ Lan ra.

Thẩm Hạ Lan muốn nói với anh về chuyện của Thẩm Nghê Nghê, nhưng với tình trạng của Diệp Tranh bây giờ, không biết lát nữa sẽ như thế nào.

Nếu như thật sự phải thay máu, Diệp Ân Tuấn cũng không thể không lo, dẫu sao, đây cũng là huyết mạch duy nhất mà Diệp Nam Phương để lại trên thế giới này.

Trước mắt Thẩm Nghê Nghê vẫn chưa có tin gì, chắc là ổn định rồi, cứ đợi tiếp xem sao.

Thẩm Hạ Lan tự nhủ, tuy rằng trong lòng rất lo lắng, nhưng lại không nói ra ngoài.

Vướng mắc trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng được hóa giải, tâm trạng cũng cải thiện hơn nhiều.

Anh thì thầm: “Mấy ngày nay tôi phải tịnh dưỡng cho thật tốt mới được, cứ lết cái cơ thể này cũng không hay, muốn làm việc gì cũng làm không được.”

Câu này có một chút ẩn ý, Thẩm Hạ Lan vừa nghe là hiểu ngay.

Mặt cô bỗng dưng đỏ bừng.

“Bây giờ trong đầu anh chỉ có những thứ này thôi sao?”

“Tôi nhịn năm năm rồi, em muốn tôi nhịn bao lâu nữa? Ăn chay hoài cũng có hại cho sức khỏe lắm.”

Diệp Ân Tuấn thể hiện rất rõ ràng.

Thẩm Hạ Lan quay mặt đi, đỏ bừng như lửa đốt.

Làm vợ chồng đã lâu rồi, nhưng mỗi lần nhắc chuyện này với Diệp Ân Tuấn, cô lại giống như một cô bé không hiểu chuyện vậy.

Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, trong lòng Diệp Ân Tuấn ngứa ngáy, nhưng anh chỉ có thể chịu đựng.


Nhẫn nhịn kiểu này đúng là quá hành hạ bản thân rồi, anh phải mau chóng khỏe lại mới được.

Thẩm Hạ Lan đương nhiên không biết Diệp Ân Tuấn đang nghĩ gì.

Bây giờ cô chỉ nghĩ về mấy thứ không lành mạnh kia thôi.
Tuy biết như thế là không tốt, nhưng bị Diệp Ân Tuấn chọc ghẹo thì không thể không nghĩ như vậy.

Lúc này Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng vừa thẹn vừa xấu hổ của cô, thật muốn chấn chỉnh ngay tại chỗ, nhưng hoàn cảnh không cho phép.

Hai người mơ hồ một hồi, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Diệp Ân Tuấn nhìn thời gian, Diệp Tranh vào đó đã lâu rồi nhưng vẫn chưa trở ra, anh dần dần cảm thấy lo lắng.

“Em thấy chuyện của Diệp Tranh thế nào?”

“Tôi không biết, tôi cũng là nghe chị Lưu nói, nói dì Triệu có vấn đề, hơn nữa còn có liên hệ với thím Trương, nhưng tôi tin thím Trương sẽ không ra tay với Diệp Tranh, suy cho cùng bà ấy đối xử với anh rất tốt, cũng rất tốt với Diệp Tranh, không có gì nghi ngờ cả.”

Nghe Thẩm Hạ Lan nói thím Trương như thế, ngữ khí vô cùng chắc chắn, Diệp Ân Tuấn trầm giọng nói: “Tôi không trách bà ấy.”

“Trách, tại sao không trách? Thím Trương đã từng rất tốt với anh như thế, nhưng bây giờ bà ấy lại như biến thành một con người khác, còn đối xử như thế với con trai tôi, tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu, nhưng nói sao được.
Cho dù bà ấy có đối với tôi không tốt, cũng không nên mạt sát tình cảm bà ấy đối với anh và Diệp Tranh.
Tôi nhìn ra được, bà ấy thật lòng tốt với anh, vì anh, bà ấy có thể làm bất cứ chuyện gì.
Nếu như không phải vì anh là con trai nhà họ Diệp, thì tôi cảm thấy bà ấy chẳng khác nào mẹ ruột của anh.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn có phần im lặng.

“Thím Trương rất tốt với tôi và em trai tôi.
Bà ấy đã ở cùng với anh em chúng tôi từ khi còn nhỏ.
Mẹ tôi mỗi ngày đều rất bận, bận công ty, bận ngoại giao, bà không có thời gian chăm sóc tôi và Nam Phương.
Nếu không có thím Trương, Nam Phương và tôi không biết sẽ lớn lên như thế nào.
Tôi biết ơn vì lòng tốt của bà ấy đối với tôi và em trai tôi, chúng tôi cũng hết sức đối xử bà ấy như trưởng bối trong nhà, nhưng tôi không thể chịu đựng việc bà ấy làm tổn thương em và con trai.”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi cảm động.

“Tôi biết, cảm ơn anh đòi công bằng cho Minh Triết, cũng cảm ơn anh đã vì tôi và Minh Triết mà đưa ra quyết định như thế, tuy tôi thông cảm cho Thím Trương, nhưng tôi sẽ không cầu xin tha thứ cho bà ấy, bởi vì bây giờ tôi cũng là một người mẹ.
Rõ ràng biết có người ăn hiếp con trai mình, tôi tuyệt đối sẽ không để bà ấy ở lại bên cạnh chúng tôi, Diệp Ân Tuấn, anh đừng trách tôi.


“Không, tôi hiểu, chuyện này cứ để tôi lo liệu.”

Diệp Ân Tuấn thở dài, thím Trương thật sự là một quyết định rất khó cho anh, quan trọng là bản thân thím Trương bây giờ không muốn đi, không những như thế, bà ấy còn muốn nhắm vào Thẩm Hạ Lan, việc này làm sao mới tốt đây?

Thẩm Hạ Lan cũng không nói nhiều.

Có những lời nói đến đây là được rồi, càng huống hồ những người có vai vế như một người mẹ như thím Trương.

Hai người lại bắt đầu im lặng.

Không lâu sau, đèn phòng phẫu thuật đã tắt, bác sĩ đấy cửa bước ra, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn hồi hộp như muốn thoát tim ra ngoài.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui