Cục Cưng Có Chiêu


Diệp Ân Tuấn rất thích dáng vẻ hiện nay của cô, không khỏi búng nhẹ mũi của cô.

“Được rồi, về phòng khách sạn trước.”
Diệp Ân Tuấn ném chìa khóa xe cho cậu em đỗ xe, sau đó hờ hững nói: “Giúp chúng tôi xách hành lý lên, phòng tổng thống tầng trên cùng.”
“Được.”
Cậu em đỗ xe gật đầu.

Khi đám Diệp Nghê Nghê xuống, Thẩm Hạ Lan đột nhiên phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.

“Làm sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không nhúc nhích, không khỏi hỏi một câu.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Minh Triết vẻ mặt nghẹn lời theo xuống xe ở đằng sau thì cười hờ hờ hai tiếng: “Quên mất đưa Minh Triết đến nhà họ Tô rồi.”
Khóe miệng của Diệp Minh Triết giật giật.


Quên rồi?
Tuy là nói thật, nhưng bây giờ mẹ càng lúc càng không để ý cảm nhận của cậu bé rồi.

Ặc, rầu rĩ.

Nhận phải ánh mắt xem thường của Diệp Minh Triết, nụ cười của Thẩm Hạ Lan càng lúng túng.

Diệp Ân Tuấn lại nói như kiểu chả có gì cả: “Quên thì quên thôi, cùng lắm gọi điện gọi Tô Nam bọn họ đến nghỉ dưỡng cũng không tồi, chỗ này có phòng tổng thống, vẫn có thể làm tư vấn tâm lý.”
“Ba ngầu ba có lý.”
Diệp Minh Triết hừ lạnh một tiếng, sau khi ném lại câu này thì dựa vào một bên nhàm chán nhìn đám đông đi qua đi lại.

Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy con trai quá lạnh lùng rồi.

Tính cách này của cậu bé thật sự là di truyền Diệp Ân Tuấn một cách dã man.


Thẩm Hạ Lan thầm nhéo Diệp Ân Tuấn một cái, Diệp Ân Tuấn đau tới mức hơi nhíu mày.

“Làm gì vậy?”
“Đều tại anh, anh cũng không nhắc em.”
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, gương mặt màu hồng phấn đó ở ánh chiều tà lại càng thêm dụ người.

Yết hầu của Diệp Ân Tuấn chuyển động lên xuống, đáy mắt cuồn cuộn sóng gió.

Diệp Minh Triết không khỏi ho một tiếng: “Mau vào đi, có hơi lạnh, nhìn cánh tay của con đều nổi hết gai ốc lên rồi này.”
Thẩm Hạ Lan lần này suýt nữa bị sặc nước bọt.

Diệp Nghê Nghê sau khi bước xuống thì có hơi mờ mịt nói: “Lạnh sao? Em không cảm thấy.”
Lời vừa nói xong thì cô bé bị Diệp Tranh nắm đưa tay bịt miệng lại, cười khúc khích nói: “Ba mẹ, chúng con vào trước.”
Nói xong Diệp Tranh ra hiệu bằng mắt với Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết lười nhác liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, chạm vào ánh mắt cảnh cáo của Diệp Ân Tuấn.

Hừ!
Diệp Minh Triết rất là khinh thường mà nhấc chân rời khỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui