Thẩm Hạ Lan không xem nhẹ ánh mắt ngoan độc của Dư Khinh Hồng, chính xác mà nói kể từ khi cô bước vào cửa, Thẩm Hạ Lan vẫn luôn chú ý tới Dư Khinh Hồng.
So sánh với Dư Khinh Hồng của lúc trước, bây giờ cô ta càng thêm âm lãnh, thậm chí còn mang theo một tia tàn độc không thể che dấu.
Thẩm Hạ Lan cười nhạt nhìn Dư Khinh Hồng cô nói: “Ánh mắt đó của cô là có ý gì vậy muốn ăn tôi hả tôi làm gì sai à?”
Ông cụ Tiêu lập tức nhíu mày.
“Lại muốn giở trò gì nữa đây? Cô trừng Hạ Lan làm cái gì, là tôi phạt cô đứng, sao nào? Cô không phục hả, có ý kiến với tôi?”
Lời này của ông cụ Tiêu rất nghiêm khắc, dọa Dư Khinh Hồng vội vàng thu liễm ánh mắt của mình, thấp giọng nói: “Không có, ông ngoại, làm sao cháu dám có ý kiến với ông được.”
“Bên ngoài một vẻ trong lòng một vẻ, nếu như cô không phải là con của Tiêu Ái, tôi căn bản sẽ không quan tâm tới cô, xem xem mấy năm gần đây cô bị người ba thấp kém của mình nuôi dạy thành cái bộ dạng gì rồi, hiện tại còn không chịu uốn nắn, sau này cô sẽ bước đi trên con đường như thế nào?”
Vừa nghĩ tới Dư Dương, cả người của ông cụ Tiêu liền muốn bốc hỏa.
Dư Khinh Hồng bị dạy dỗ không dám thở mạnh một hơi, vội vàng cúi đầu xuống, cũng làm cho người ta không nhìn thấy rõ nét mặt của cô ta, không biết rốt cuộc là trong lòng của cô ta đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy vậy thì nhếch miệng mỉm cười, cô nói: “Ông ngoại, đừng nóng giận mà, từ từ dạy dỗ, dù sao cũng là con gái của mẹ, là cháu ngoại nhà họ Tiêu, nếu như ra ngoài thì cũng đại diện cho mặt mũi của nhà họ Tiêu mà có đúng không?”
Dư Khinh Hồng nghe vậy thì nhanh chóng ngẩng đầu lên quét mắt nhìn Thẩm Hạ Lan, trong ánh mắt mang theo một tia tức giận và độc ác.
Thẩm Hạ Lan đang trắng trợn giật dây kêu ông cụ Tiêu dạy dỗ mình ở trước mặt của mình, không hề che giấu chút nào.
Đối với hận thù của Dư Khinh Hồng, Thẩm Hạ Lan căn bản không để vào trong mắt, vốn dĩ không có cách nào chung sống hòa bình, cần gì phải giả vờ như là chị em tình thâm.
Cô cười lạnh một tiếng, sau đó lại nói với ông cụ Tiêu: “Ông ngoại, cháu có chút chuyện muốn nói với ông, chúng ta vào trong thư phòng nha?”
Dư Khinh Hồng lại nhíu mày.
Thẩm Hạ Lan muốn nói gì với ông cụ Tiêu?
Thế mà lại giấu diếm cô ta.
Chẳng lẽ là đang nghỉ cách để ông cụ Tiêu giày vò mình như thế nào?
Dư Khinh Hồng cảm thấy tất cả những gì mà ông cụ Tiêu làm đều là do Thẩm Hạ Lan thúc đẩy ở phía sau, cô ta không khỏi hận Thẩm Hạ Lan thấu xương.
Một ngày nào đó cô ta muốn để Thẩm Hạ Lan quỳ gối ở trước mặt mình, cầu xin mình mới được.
Thẩm Hạ Lan mới không có tâm tư quan tâm Dư Khinh Hồng suy nghĩ cái gì, cô nhìn ông cụ Tiêu, ánh mắt khá là mong chờ.
Đương nhiên ông cụ Tiêu sẽ không thể không cho Thẩm Hạ Lan thể diện, vội vàng bỏ tờ báo xuống, cười nói: “Được, chúng ta vào thư phòng.”
“Ông ngoại, ông đi chậm một chút.”
Thẩm Hạ Lan đứng dậy đỡ ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu cười nói: “Già rồi, Hạ Lan nhà chúng ta cần phải đến đây thăm ông già này của cháu nhiều thêm một chút.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...