Cục Cưng Có Chiêu
Cô gọi điện thoại cho Phương Nguyên.
Phương Nguyên thật sự bất ngờ khi Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại cho mình, không khỏi ngây ra một lúc.
“Hạ Lan?”
“Đang bận cái gì à?”
Giọng điệu nhẹ nhàng của Thẩm Hạ Lan làm Phương Nguyên sững sờ thêm nữa.
“Không có gì, không bận gì hết.”
“Giúp tôi một chút chuyện.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp mở miệng.
Phương Nguyên không ngờ tới là Thẩm Hạ Lan lại mở miệng cần sự giúp đỡ của mình, anh ta vội vàng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Anh có quen với Phương Thạc không, tôi muốn mời anh ta quay một mv với người mới là Lam Tử Thất của công ty chúng tôi, để cho album của Tử Thất có bước đệm.
Nhưng mà chúng tôi không thể hẹn Phương Thạc, anh có thể giúp đỡ hẹn một chút được không?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Phương Nguyên dừng lại một chút, lúc này mới kịp phản ứng mình cũng là người trong giới giải trí.
Mấy ngày nay tranh quyền đoạt thế ở nước T làm cho anh ta sắp quên mất mình vẫn là người nổi tiếng trong giới giải trí.
Nếu Thành Lâm vẫn còn sống, chuyện này cứ để Thành Lâm xử lý là được rồi, nhưng mà bây giờ…
Ánh mắt của Phương Nguyên tối lại.
“Được, cứ để anh xử lý, chờ tin tức của anh đi.”
Giọng nói của Phương Nguyên khàn khàn.
“Cảm ơn anh.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan nói xong, dừng lại một chút rồi nói: “Anh, anh vẫn ổn chứ?”
Một tiếng gọi “anh” này lập tức làm hốc mắt của Phương Nguyên đỏ lên.
Mấy năm trước ở bên cạnh của anh ta còn có Thành Lâm, bây giờ chỉ còn lại một mình anh ta lẻ bóng chém giết vật lộn trong hang sói, những âm mưu tối tăm không thấy ánh mặt trời sắp làm cho anh ta phát điên, thậm chí anh ta cảm thấy có phải mình bị tinh thần phân liệt rồi không.
Bây giờ một tiếng gọi anh của Thẩm Hạ Lan giống như một dòng suối chảy vào trong đáy lòng, làm cho trái tim lo lắng của anh ta lập tức trở nên thoải mái.
“Em gọi anh là cái gì?”
“Anh, có một vài người mất rồi thì chính là mất rồi, cứ đặt người đó ở trong lòng, đừng tự làm khó mình.
Em biết bây giờ anh không dễ chịu, nhưng mà sẽ tốt thôi, tin tưởng em đi.”
Thẩm Hạ Lan không biết an ủi người khác như thế nào, nhưng mà bây giờ cô rất muốn có thể an ủi Phương Nguyên.
Thẩm Hạ Lan hiểu rõ nỗi đau mất đi người mình yêu nhất là như thế nào, đó chính là sống không bằng chết, nhưng mà anh ta vẫn còn chưa chết, đây mới chính là tàn nhẫn nhất.
Trong mắt của Phương Nguyên lập tức rơi xuống một giọt nước mắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...