Cục Cưng Có Chiêu
“Không phải là con chỉ thích Thẩm Hạ Lan thôi à, từ lúc nào lại quan tâm tới con gái nhà họ Hồ như thế?”
“Tôi có thích ai cũng không liên quan gì tới bà, với lại làm sao bà biết tôi không thích Ngọc Duyên cơ chứ? Bà cảm thấy nếu như tôi không thích thì tôi sẽ lấy cô ấy à, tôi không phải là một người bởi vì tương lai mới chấp nhận kết hôn, tôi và bà không giống nhau, tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn với người mà mình không yêu.”
Câu nói này của Tống Dật Hiên làm mắt của Hồ Ngọc Duyên mở to.
Cô ta nghe thấy cái gì đây?
Thẩm Hạ Lan cũng vui mừng.
Xem ra Tống Dật Hiên thật sự có tình cảm với Hồ Ngọc Duyên.
Tốt quá đi.
Lưu Mai lại tức giận gần chết.
“Yêu một người không nên là mãi mãi ư?”
“Không phải là duyên phận của tôi, chẳng lẽ tôi còn phải bán mạng đợi cả một đời? Hạ Lan là em họ của tôi, dù có đánh gãy xương cốt thì mạch vẫn còn nối với nhau, từ khi bắt đầu yêu đương với Trương Mẫn, tôi đã buông bỏ tình cảm em ấy, nhưng mà em ấy là người thân của tôi, bà đừng có nghĩ là động vào em ấy.”
Lời này của Tống Dật Hiên rất đúng.
Lưu Mai bị chọc giận quá hóa cười.
“Mẹ sinh ra con, con lại giúp người ngoài mà nói chuyện với mẹ như thế à? Mẹ mặc kệ trong lòng của con suy nghĩ mẹ như thế nào, con nghe cho rõ đây, Hồ Ngọc Duyên muốn làm con dâu của mẹ thì nhất định phải giúp mẹ một chuyện, nếu không thì đừng có nghĩ đến có thể bước chân vào nhà họ Tống.”
“Hình như là hiện tại bà Tống cũng không phải là bà.”
Câu nói này của Tống Dật Hiên như đâm vào tim.
Sắc mặt của Lưu Mai âm u.
Tống Dật Hiên lại không thèm để ý chút nào mà nói: “Tôi khuyên bà vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, trước khi đến đây tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ nhanh chóng tới đây thôi, bà là tội phạm chạy trốn, trên người có bản án, nếu như không muốn bị bắt ở đây thì đi nhanh lên.
Tôi không quan tâm bà có âm mưu gì, bà đừng nghĩ có thể lợi dụng hôn lễ của tôi, càng đừng đến bắt chẹt vợ tôi, nể tình bà sinh ra tôi, tôi chỉ nói đến thế thôi, về phần sau này bà đi như thế nào tự bà nhìn xem mà xử lý.”
“Mày nói cái gì, cái thằng con bất hiếu này.”
Lưu Mai tức giận, hận không thể trực tiếp nổ súng bắn chết đứa con trai bất hiếu này, nhưng mà ở phía xa xa lại truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Tống Dật Hiên thật sự báo cảnh sát?
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện ở trong đầu của Lưu Mai, bà ta không kịp suy nghĩ cái gì thêm, đột nhiên đứng dậy rồi nhanh chóng nhảy ra ngoài từ cửa sổ lầu hai.
Tống Dật Hiên nở một nụ cười khổ.
Hồ Ngọc Duyên hận không thể chạy qua đó ôm lấy Tống Dật Hiên, nhưng mà lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại.
“Bây giờ chị đi qua đó chẳng phải sẽ cho anh ấy biết chị nghe thấy hết mọi chuyện rồi à, nói ngẫu nhiên gặp nhau cũng hơi ngượng, huống hồ gì bây giờ là lúc anh ấy đang yếu đuối nhất, sẽ không muốn để chị nhìn thấy anh ấy như thế này đâu.”
Thẩm Hạ Lan vẫn hiểu rất rõ Tống Dật Hiên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...