Cục Cưng Có Chiêu
Lam Thần sắp xếp người ở bên ngoài một chút.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đẩy cửa nhà ra.
Bên trong không có ai, chỉ có Trương Linh ở đó.
Bà ta nhìn Thẩm Hạ Lan mà chả có chút ngạc nhiên nào, nhàn nhạt nói: “Cô đến rồi?”
“Bà đã làm mọi cách để đưa tôi đến đây, không phải chỉ để tôi vào sao? Có điều gì thì trực tiếp nói đi, mọi người đều là người trưởng thành, không cần vòng vo khúc khuỷu như vậy.”
Thẩm Hạ Lan tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn Trương Linh, nhàn nhạt hỏi: “Tranh bị Mạc Nhiên bắt không có liên quan đến bà chứ?”
“Không, tôi coi Tranh như con ruột của mình, nếu như thật sự có một ngày nào đó chúng ta chống lại nhau, tôi nhất định sẽ không làm tổn thương đến Tranh.”
Lời nói của Trương Linh khiến Thẩm Hạ Lan rất hài lòng.
“Tôi tin bà.
Chỉ cần không làm tổn thương đến Tranh, tôi có thể tha thứ cho những gì bà làm với tôi, nhưng tiền đề là bà không làm tổn hại đến sinh mạng của tôi.”
“Không, tôi cũng không dám.”
Trương Linh nói xong, liếc mắt nhìn bên trong một cái, thấp giọng nói nhỏ: “Hôm nay người muốn gặp cô không phải tôi, là phu nhân.”
Cơ thể Thẩm Hạ Lan khẽ khựng lại.
Tiêu Nguyệt?
Không biết tại sao, Thẩm Hạ Lan có chút căng thẳng.
“Tại sao lại chọn gặp mặt ở đây? Không phải nói đến nước T sao?”
“nước T không an toàn, phu nhân rất dễ bị lộ.
Chỗ này khác.
Đây là chợ đen, bất cứ loại người nào cũng có thể đến đây mua đồ, người dân phức tạp hơn, nhưng đó cũng là chiếc ô bảo vệ tốt nhất.”
Lời giải thích của Trương Linh khiến Thẩm Hạ Lan im lặng.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Người bán tin tức là người của các người?”
“Đúng.”
“Vào đi.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp đứng dậy, nói với Lam Thần ở bên cạnh: “Anh ở lại.”
“Nhưng……”
“Không nhưng nhị gì hết.”
Lần này, Thẩm Hạ Lan vô cùng kiên quyết.
Thấy vậy, Lam Thần không khỏi khựng lại, sau đó vẫn đành ở lại.
Trương Linh cũng không đi vào, chỉ thấp giọng nói nhỏ: “Đi thẳng theo hành lang trăm mét rồi rẽ phải chính là căn phòng đó.”
Thẩm Hạ Lan hít một hơi thật sâu, trực tiếp nhấc chân bước vào trong Theo lời chỉ dẫn của Trương Linh, Thẩm Hạ Lan đến cửa phòng.
Đây là một căn phòng cổ sắc cổ hương, nhưng Thẩm Hạ Lan có chút căng thẳng.
Cô lại hít thở sâu vài cái, rồi đẩy mạnh cửa vào.
Trong phòng lan toả mùi gỗ đàn hương.
Một người phụ nữ trung niên quỳ trước bàn thờ ở giữa sảnh, thấp giọng tụng kinh.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đó, trong phút chốc còn tưởng là Tiêu Ái trọng sinh.
“Mẹ.”
Cô không tự chủ được mà gọi một tiếng, sau đó nhanh chóng hoàn hồn lại.
Tiêu Ái đã không còn nữa, cho dù người trước mặt có giống, thì cũng không thể là Tiêu Ái nữa.
Đáy mắt Thẩm Hạ Lan thoáng qua một tia thương cảm.
Sau khi Tiêu Nguyệt nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, khuôn mặt giống hệt Tiêu Ái đó khiến Thẩm Hạ Lan suýt nữa thì bật khóc.
“Hạ Lan?”
Tiêu Nguyệt dịu giọng gọi cô một tiếng.
Thẩm Hạ Lan cố hết sức kìm nén cảm xúc dao động, cười nhạt một tiếng nói: “Bà Tiêu tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Cơ thể Tiêu Nguyệt chợt khựng lại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...