Những khủng hoảng trước đây khiến cô nhận ra rõ ràng rằng một người phụ nữ không thể dựa dẫm mọi thứ vào một người đàn ông.
Là người sẽ có lúc kiệt sức, Diệp Ân Tuấn một khi đã kiệt sức, kẻ địch nhân cơ hội xông vào phải làm sao?
Sau lưng họ còn có ba đứa con.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan ép buộc mình phải mạnh mẽ.
Điều cô muốn không phải là trốn sau lưng Diệp Ân Tuấn làm trẻ con, mà là cùng anh bước đến đỉnh cao của cuộc đời.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan vô cùng kiên trì, liền thở dài nói: “Hạ Lan, có lúc em không tiện ra mặt.”
“Còn có gì là em không tiện? Chuyện ba mẹ nuôi đã giải quyết xong, còn có cái gì không thể chịu được nữa? Thế rốt cuộc là ai?”
“Dư Dương.”
Lúc Diệp Ân Tuấn nói tên, Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút, nhất thời lại không nhớ rõ người này là ai.
Nhìn thấy cô ấy đáng yêu như vậy, Diệp Ân Tuấn đột nhiên nở nụ cười.
“Ba của Dư Khinh Hồng.
Người đàn ông tình một đêm với mẹ em ở nước ngoài.”
Nói như vậy Thẩm Hạ Lan ngược lại nhớ ra rồi.
Lông mày cô hơi cau lại.
“Ý anh là gì? Đấu tranh bất công cho con gái ông ta? Đã là lúc nào rồi, còn nghĩ đến việc đòi lại công bằng cho Dư Khinh Hồng?”
Chuyện mà Thẩm Hạ Lan nghĩ đến chính là ân oán cá nhân với Dư Khinh Hồng trước đây.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Không phải, là bởi vì cái chết của Tiêu Ái mẹ em.
Ông ta có thể cho rằng em hại chết mẹ em.
Kỳ thực tác dụng cũng gần giống như tưởng nhớ.
Tiêu Ái chết rồi.
Ông ta vẫn luôn tìm người để hận, nếu không sẽ sống không nổi, cũng coi như cho tình yêu của bản thân nhiều năm như vậy một nơi để phát tiết.”
“Thật ra không yêu được nên dùng người khác để trút giận.
Hoàn toàn là đồ ngốc.”
Thẩm Hạ Lan có chút xem thường Dư Dương.
Lần trước Trương Nhu sau lưng bị Dư Dương xúi giục, bọn họ còn chưa kịp gây phiền phức cho Dư Dương, chỉ xử lý em trai của Dư Dương, không ngờ ông ta lại chĩa mũi nhọn vào mình nhanh như vậy.
Một khi đã biết đối phương là ai, Thẩm Hạ Lan đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Mạnh Điềm Điềm là người của Dư Dương?”
“Không phải, Mạnh Điềm Điềm quả thật là diễn viên, cũng là một người số khổ, nhưng lại có một cặp ba mẹ lòng tham không đáy.
Còn có một đứa em trai dốt nát kém cỏi.
Gia đình bọn họ như đỉa, thiếu chút hút khô Mạnh Điềm Điềm, thật ra mọi người trong giới đều biết chuyện này, chỉ là công ty mới mở của em không đủ nhân mạch, không điều tra rõ ràng lúc ký hợp đồng, điểm này Triệu Tâm Hằng cũng phải chịu trách nhiệm.
Cho nên lần này, hoàn toàn là Dư Dương bỏ tiền mua ba mẹ của Mạnh Điềm Điềm, còn nói với họ rằng Mạnh Điềm Điềm là nữ chính của bộ phim sẽ kiếm được nhiều tiền, mới xảy ra một màn ầm ĩ này.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày thật chặt.
“Em đã yêu cầu Triệu Tâm Hằng thu thập chứng cứ, Triệu Tâm Hằng cũng nói nếu thu thập được chứng cứ, chúng ta có thể tổ chức họp báo để giảm thiểu tác động xấu của Mạnh Điềm Điềm.”
“Chứng cứ bị tiêu hủy trong buổi họp báo nên lời nói của Triệu Tâm Hằng không thuyết phục.
Hơn nữa, ba mẹ Mạnh Điềm Điềm là hạng lưu manh, khống chế hoàn toàn hiện trường.”
Diệp Ân Tuấn thở dài nói: “Bên phía Triệu Tâm Hằng anh sẽ tìm người xử lý, em đừng xen vào chuyện này.”
“Không được, em phải can thiệp, nhất định phải can thiệp triệt để!”
Thẩm Hạ Lan ánh mắt có chút sáng ngời.
“Dư Dương người này thật là, bản thân một mình ở nước ngoài được rồi, cần gì phải gây phiền phức cho em chứ? Mẹ em đã không còn rồi, chẳng lẽ ông ta cho rằng em sẽ nể mặt mẹ nhẫn nhịn ông ta sao? Ông ta tính vai vế à?”
Thẩm Hạ Lan đối với Dư Dương có chút không nói nên lời.
“Em muốn làm thế nào?”
Diệp Ân Tuấn nhìn ra cô vợ nhỏ của mình hiện đang mài dao, muốn đích thân xử lý một vài người.
Cũng may, Thẩm Hạ Lan nghị lực như vậy khiến người ta khi nhìn vào mới cảm thấy có sức sống.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, đột nhiên mỉm cười đứng lên.
Đến bên anh, choàng tay qua cổ anh.
Hương thơm nhàn nhạt đập vào giác quan của Diệp Ân Tuấn, trong lòng anh đột nhiên buồn bực..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...