Cục Cưng Có Chiêu
Bây giờ người trong công ty đều rất coi trọng Thẩm Hạ Lan, hết cách rồi, ai chả biết Sếp Diệp hiện tại là ác ma cuồng vợ, ai không có mắt mới vào cái thời khắc này chọc Diệp Ân Tuấn không vui.
Thẩm Hạ Lan một đường được mọi người cung kính đưa đến văn phòng của Diệp Ân Tuấn.
Vừa bước vào phòng làm việc, Diệp Ân Tuấn đã khóa trái cửa khiến Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
Người đàn ông này muốn làm gì vậy?
Cơ sở phần cứng của anh có thể dùng được rồi?
“Anh đây là làm gì đấy?”
Thẩm Hạ Lan ánh mắt lấp lánh nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nhận ra Thẩm Hạ Lan hình như hiểu sai ý rồi, lúng túng ho khan một tiếng: “Đừng quậy, nói chuyện nghiêm túc.”
“Chuyện nghiêm túc là chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan sau đó mới nhớ ra mục đích đến đây của mình.
“Đúng rồi, chuyện của công ty em.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên sốt ruột.
“Triệu Tâm Hằng không phải là người của anh sao? Khả năng nghiệp vụ hẳn là không tệ, bây giờ sao không thể dẹp yên được? Có phải có ẩn tình gì không?”
Thẩm Hạ Lan không nghi ngờ gì về khả năng nghiệp vụ của Triệu Tâm Hằng, điều đáng lo ngại bây giờ là có người cố tình ngáng chân Diệp Ân Tuấn.
Nếu là như vậy, Thẩm Hạ Lan sẽ không đồng ý.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô lo lắng, không khỏi cười nói: “Chỉ là một vấn đề nhỏ, nhưng em cứ yên tâm là được, anh sẽ lo, em ăn sáng chưa?”
“Đã là lúc nào rồi, còn tâm tư ăn sáng sao?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mạch não của Diệp Ân Tuấn có vấn đề.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho bộ phận thư ký.
“Xuống nhà hàng mua cho vợ tôi một phần đồ ăn sáng.”
Sau khi cúp máy, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Mặc kệ là lúc nào, sức khỏe em là quan trọng nhất, không ăn sáng sẽ không tốt cho dạ dày.”
“Đã gần trưa rồi, hơn nữa chuyện của công ty em …”
“Có anh rồi, em nên ăn cơm đi.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp chặn lời của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan theo đuổi lớn nhất đời này chính là Diệp Ân Tuấn, lại không ngờ rằng người đàn ông này lại có thể chăm sóc cho cô cả đời.
Tâm trạng lo lắng của cô từ từ lắng xuống.
Thư ký rất nhanh liền mang bữa sáng tới.
Thật ra thì Thẩm Hạ Lan cũng không muốn ăn, nhưng dưới ánh mắt Diệp Ân Tuấn vẫn ngoan ngoãn ăn vào.
Cô vừa ăn vừa hỏi: “Chuyện lần này rốt cuộc là như thế nào vậy?”
“Ăn cơm đi rồi nói.”
Diệp Ân Tuấn vô cùng kiên trì.
Người chồng cố chấp như vậy, Thẩm Hạ Lan còn có thể nói gì?
Cô quen thuộc mà ăn sáng, Diệp Ân Tuấn bưng một cốc sữa nóng.
Cô cau mày, nhưng vẫn uống hết.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ăn sáng rồi, Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là cạnh tranh cùng ngành thôi.”
“Đừng lừa em, nếu là cạnh tranh cùng ngành, Triệu Tâm Hằng không giải quyết được sao, em không tin anh đưa em cái bao cỏ.”
Thẩm Hạ Lan không hồ đồ chút nào.
Diệp Ân Tuấn cười khổ nói một tiếng: “Giao cho anh được không?”
“Công ty của em sao lại giao cho anh? Diệp Ân Tuấn, em là Sếp Thẩm, em cũng phải gánh vác một phần chứ, anh muốn nuôi em từ nhỏ đến già sao?”
“Không phải là không thể, chỉ cần em muốn.”
“Em không muốn.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...