“Vậy thì được rồi, cho anh mặt mũi, đi chơi thôi.”
“Cảm ơn bà xã đại nhân nể mặt, đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn thấy cô tâm trạng ổn rồi, trong lòng cũng yên tâm.
Sau khi hai người lên xe, Thẩm Hạ Lan đột nhiên hỏi: “Lời Vu Phong nói anh ghi lại chưa?”
“Ghi lại rồi.
Mặc dù anh cũng nghĩ việc Thẩm Niệm Niệm bị suy thận không phải đột ngột, nhưng không ngờ bên phía Vu Phong lại bại lộ chuyện này.
Anh đương nhiên phải ghi lại.
Đây là bằng chứng.”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt nói.
Thẩm Hạ Lan dừng đề tài này lại, còn về kết quả của Thẩm Niệm Niệm, cô cũng không quan tâm nữa.
Đối với cô, Thẩm Niệm Niệm thế này đã là một hình phạt rồi.
Những ân oán giữa họ không còn nữa.
Hai người lái xe đến câu lạc bộ bắn súng.
Câu lạc bộ được xây dựng ở ngoại thành, có diện tích rất rộng, tầm nhìn cũng rất được, tạo cảm giác thư thái, vui vẻ.
“Không tệ, môi trường này thật tốt, vậy mà là điểm bắn súng thật sự.”
“Đương nhiên, anh chiếu theo bãi huấn luyện bắn súng của quân khu xây đó.”
Diệp Ân Tuấn tự hào giải thích.
“Coi anh đắc ý kìa.”
Thẩm Hạ Lan ôn nhu nhìn anh, cười nói: “Bắn thi không?”
“Tới đây, hiếm khi thấy bà xã có hứng thú, mạng này cho bà xã luôn.”
Diệp Ân Tuấn cũng nóng lòng muốn thử sức.
Hai người mặc quần áo bảo hộ, trực tiếp cầm súng đến trường bắn.
Thẩm Hạ Lan bắt đầu trước, trúng vòng chín điểm.
Diệp Ân Tuấn thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan không tốt lắm, nghĩ vậy liền trực tiếp bắn đến vòng tám điểm.
“Dô, cậu Diệp bị sao vậy? Không phải đến từ quân khu sao? Sao còn không bằng nghiệp dư như em thế?”
Thẩm Hạ Lan chua chua nói.
Diệp Ân Tuấn để súng sang một bên, nhàn nhạt nói: “Anh đã lâu không luyện, lụt nghề rồi.”
“Thật sao? Lại tới?”
“Đến đi.”
Hai vợ chồng coi như phân cao thấp.
Cả một buổi chiều đều ở câu lạc bộ, nhưng Diệp Ân Tuấn lần nào cũng bắn ít hơn Thẩm Hạ Lan.
Nếu như Thẩm Hạ Lan không nhìn ra được Diệp Ân Tuấn nhường mình thì cũng thật là quá ngu ngốc.
Cô trực tiếp ném súng, ngồi vào ghế nghỉ bên cạnh, thở dài nói: “Không phải lúc huấn luyện anh nói nhường em là hại em sao? Cậu Diệp đây sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn để súng xuống, ngồi xuống, đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, chậm rãi xoa nắn.
Thẩm Hạ Lan thoải mái thả lỏng toàn thân.
“Huấn luyện là huấn luyện, bây giờ không phải là đang chơi với anh sao.
Dù sao anh cũng phải làm cho bà xã vui vẻ chứ, đúng không?”
“Ừ, làm khó cậu Diệp rồi.”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan nói như vậy, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
Có người phụ nữ nào không thích được chồng chiều chuộng đâu?
Cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.
“Còn chơi không?”
Diệp Ân Tuấn hỏi, ánh mắt dịu dàng hơn.
“Không chơi nữa.
Anh cứ nhường em.
Chơi chẳng thú vị nữa, không phải anh nấu canh vịt cho em sao?
Về nhà đi! Uống canh!”
Thẩm Hạ Lan lúc này có chút mệt mỏi, trong lòng đột nhiên nghĩ đến canh vịt.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan giờ phút này cũng ăn hàng giống Diệp Nghê Nghê.
“Được, về nhà.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan đi ra khỏi câu lạc bộ.
Lúc đi ra thì tình cờ gặp Lương Thiệu Cảnh và Tiêu Niệm Vi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...