Lúc Hoàng Như nhìn thấy Lam Tử Thất, cô ta không khỏi ngây ra một lúc, trong nháy mắt sắc mặt trắng như tờ giấy.
Cô ta muốn chạy trốn nhưng mà lại cắn răng, ngơ người đứng yên tại chỗ nhìn Lam Tử Thất kéo Thẩm Hạ Lan đi về phía mình.
“Ôi chao, sao tớ lại cảm thấy cô gái xinh đẹp này có hơi quen mắt đỏ?”
Lam Tử Thất biết rõ ràng mà còn cố ý nhạo bán Hoàng Như, trong lúc nhất thời làm cho Hoàng Như vô cùng xấu hổ.
“Xin chào, tôi muốn mua đàn tranh, có thể giới thiệu cho tôi một chút được không?” Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn Lam Tử Thất, cô vội vàng mở miệng nói.
Thái độ của cô nho nhã lịch sự, không kiêu ngạo không tự ti, ngược lại làm cho Hoàng Như có chút ngượng ngùng.
“Được, xin hỏi cô muốn giá cả như thế nào?”
“Chất lượng tốt một chút là được rồi, giá tiền không quan trọng” Thẩm Hạ Lan có thể nhìn ra được Hoàng Như rất cần tiền.
Hoàng Như cố gắng hết sức coi nhẹ ánh mắt dò xét của Lam Tử Thất, cô ta dẫn Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất đi đến khu vực giá cao.
“Giá cả của đàn tranh ở bên đây có hơi cao một chút, nhưng mà chất lượng rất tốt, hơn nữa dây đàn cũng không dễ bị đứt”
“Hoàng Như, tại sao cô lại ở đây?” Người ở đây tương đối ít, Lam Tử Thất cũng không thể nhịn được nữa, cô mở miệng hỏi.
Hoàng Như ngây ra một lúc.
Cô ta biết Lam Tử Thất.
Giang Sơn nói là đã tìm được một viên ngọc thô muốn cố gắng mài giũa làm cho đoàn đội phải ủng hộ cô.
Hoàng Như với Lam Tử Thất không có xung đột gì với nhau, dù sao thì người được Giang Sơn đảm bảo vẫn rất có tài năng, nhưng mà Hoàng Như lại có chuyện khác.
“Cô Lam, tôi biết nửa đường rời khỏi đoàn đội là do tôi không đúng, nhưng mà tôi thật sự rất cần tiền”
Lời nói của Hoàng Như làm cho cơn giận của Lam Tử Thất không biết phải phát tác như thế nào.
Đối phương rất thẳng thắn, cũng không giả vờ như là mình không biết, cái này làm cho tâm trạng của Lam Tử Thất dễ chịu hơn nhiều.
“Nếu rất cần tiền thì cô có thể ứng trước mà”
“Mục đích mà tôi dùng tiền hơi khó nói”
Lúc Hoàng Như nói chuyện, cô ta che bụng mình lại theo bản năng.
Thẩm Hạ Lan đã nhìn thấy động tác này.
Cô không khỏi nhớ đến đứa nhỏ vô duyên với mình.
“Cô đang mang thai?” Câu nói này của Thẩm Hạ Lan không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định, trong lúc nhất thời làm Hoàng Như bị dọa sợ.
“Làm sao cô biết?”
Lam Tử Thất nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hoàng Như, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Mang thai thì có thể sinh ra mà, tiền không phải là có thể kiếm được trong lúc nhất thời”
Hoàng Như cảm thấy có chút bi ai.
Cô ta thấp giọng nói: “Không thể giữ đứa nhỏ này lại được”
“Phải phẫu thuật bỏ nó hả?” Thẩm Hạ Lan nói vậy, Hoàng Như nhẹ gật đầu.
“Đúng vậy, trong nhà của tôi còn có em trai và em gái còn phải đi học, tôi không thể nghỉ ngơi trong thời gian quá dài, tôi nghe nói chưa thành hình
người, thời gian khôi phục lại ngắn, cho nên tôi muốn đi làm chuyện này.
Nhưng mà cuộc phẫu thuật lại rất sít sao về thời gian, bây giờ tôi đã sắp vượt qua thời gian dự định, nếu như vượt qua thời gian đó thì không thể làm được nữa, nếu như sau này cần phải nghỉ ngơi một tháng thì chuyện này không
có gì gói được.”
Lúc Hoàng Như nói đến đây thì bắt đầu bật khóc.
Lam Tử Thất không ngờ tới mình lại hỏi những chuyện này, không khỏi có chút gấp gáp.
“Cô..”
“Đừng nói nữa”
Thẩm Hạ Lan không muốn để Lam Tử Thất nói thêm lời nào, liền vội vàng quát cô.
Đối với chuyện này, Thẩm Hạ Lan vẫn có kinh nghiệm.
Hiển nhiên là Hoàng Như không thể giữ đứa nhỏ lại, mà bây giờ nếu như bước qua tháng này làm phẫu thuật thì đương nhiên có chút phiền phức.
Đều là phụ nữ, hơn nữa cô còn thay thế vị trí của Hoàng Như, đối với điểm này Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy có chút áy náy.
“Tôi mua một cây đàn tranh cao cấp, cô có thể có được bao nhiêu phần trăm?” Hoàng Như ngây ra một lúc, sau đó nói: “Tôi có thể nhận được mười phần trăm hoa hồng”
“Nói cách khác, tôi mua đàn tranh ba trăm triệu, cô có thể có được ba mươi triệu đúng không?”
“Ừm”
Hoàng Như nhẹ gật đầu, nhưng mà lại cảm thấy khả năng này rất nhỏ.
Mọi người đến đây mua đàn tranh rất nhiều, phần lớn đều là mấy triệu, muốn mua một cái tốt cũng chỉ có năm sáu chục triệu, vào trong tay của cô ta cũng chỉ có năm sáu triệu, chút tiền ấy còn không bằng tiền phẫu thuật.
Mà mình đến đây, có rất nhiều người đến xem nhưng mà người mua thì ít, một ngày trôi qua, Hoàng Như quả thật rất sốt ruột..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...