Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Đồng thời thay đổi noãn số 18 và nhiễm sắc thể số 23 của con cái sau đó kết hợp với tinh trùng của con đực, lúc trứng được thụ tinh phân bào NST thành 8 tế bào thì phải cấy trứng đã thụ tinh vào trong cơ thể giống cái trong vòng mười giây, sau đó cho vào trong cơ thể con cái một số lượng hoàng thể vừa phải thì thí nghiệm mới coi như kết thúc.
Tôi nhìn bội số lớn dưới kính hiển vi phơi bày rõ ràng tất cả tế bào, vô cùng chăm chú làm thí nghiệm mới.
Lần nữa sắp xếp trứng DNA theo thứ tự chính xác từng chút một, thận trọng kết hợp nó với tinh trùng, tôi nhanh chóng chọn lựa tìm ra trứng thụ tinh ưu tú nhất của chuột bạch, sau đó nhanh chóng đưa vào trong tử cung chuột bạch, lúc này mới dám lớn tiếng thở dốc.
Vuốt vuốt bả vai cứng rắn, mặc dù không cảm thấy đau nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn mãnh liệt ập đến.
Vì thí nghiệm cải tiến gien di truyền chuột bạch này mà tôi không ngủ không nghỉ giam mình ở phòng thí nghiệm hai ngày một đêm, bây giờ rốt cuộc cũng thành công.
Sau đó sẽ phải quan sát quá trình trứng thụ tinh lớn lên, chờ chuột bạch cái sinh chuột con, lại đến quan sát tình hình chỉ số thông minh và khỏe mạnh của chuột con, cuối cùng kiểm tra lại xem NST thay đổi thứ tự sắp xếp AND như thế nào mới có thể làm cho chuột con có bộ não xuất sắc nhất.
"Hey Tố, thí nghiệm thành công không?"
Tôi mới vừa đi ra khỏi phòng thí nghiệm cởi áo blouse trắng vô khuẩn xuống thì chạm mặt với người bạn chí cốt đã quen biết trong trụ sở, đối diện với gương mặt quan tâm và đầy nhiệt tình này, tôi thản nhiên gật đầu nói: "Đúng vậy Joe, thành công rồi."
"Chúc mừng cậu nhé. Anh cả biết ngay cậu là người giỏi nhất trong nhóm người chúng ta" Joe có mái tóc vàng tròng mắt đen cười đến lộ ra tám cái răng trắng tinh hoàn mỹ, cậu ấy cười vui nói: "Chỉ có điều nếu cậu còn không ra khỏi cửa nữa thì tôi đây sẽ dùng tên lửa cho nổ cửa phòng thí nghiệm của cậu để mở nó ra đấy! Một khi đi vào là cậu lại không chịu ra ngoài, bây giờ cuối cùng cũng xuất quan rồi!"

"À, bữa tối cậu đừng ăn những thực phẩm được chế bằng thuốc kia của cậu nữa, con người thì phải ăn thức ăn ngon có mùi vị, đầu lưỡi dùng để làm gì? Đầu lưỡi là dùng để nếm món ăn ngon!" Nói xong, Joe nhét một đống bánh mì và sữa tươi trong tay cậu ấy vào tay tôi, lôi kéo tôi cùng đi ăn cơm.
"Joe, tôi có thể tự đi." Tôi nhìn người đàn ông ba mươi tuổi cao lớn anh tuấn, lớn lên cùng tôi ở căn cứ lúc nào cũng tự xưng là anh cả của chúng tôi, cậu ấy là người duy nhất coi như có tình trong căn cứ.
Cậu ấy hoàn toàn không giống với tất cả thiên tài khác toàn tâm toàn ý nghiên cứu khoa học như người điên trong căn cứ, mà là đối đãi nhiệt tình, giúp người làm niềm vui, giọng oang oang dặn dò nhân viên nghiên cứu nên ăn cơm và đi ngủ, rồi quát tất cả mọi người ra cửa cho thông khí, còn áp chế người bị bệnh phải nghỉ ngơi. . .Cậu ấy làm hết tất cả những việc cậu ấy không nên làm.
Nhưng Joe tuyệt đối không phải là người chơi bời lêu lổng, cậu là một thiên tài, phải nói có thể ở lại căn cứ này mà lớn lên thì mỗi người đều có được tài năng siêu phàm khác hẳn với người thường.
Joe rất có tài năng thiên bẩm với máy móc và vũ khí, tất cả công kích và thiết kế phòng ngự của căn cứ đều do một tay cậu ấy thiết lập, mà mỗi khi cậu ấy đưa ra súng ống đạn dược mới đều là tiêu điểm để các quốc gia tranh đoạt tiêu điểm, là nguồn cung cấp bán chạy nhất.
Nhưng những điều này cũng không làm tổn hại đến tính cách Bà Quản Gia của cậu ấy.
Nhân viên nghiên cứu khoa học trung niên trở lên đã lười tiếp nhận bất kỳ ủy thác gì, chỉ có tôi và mấy người mới chưa đầy ba mươi tuổi mới sẵn lòng làm nhiệm vụ, mỗi lần đi đến ước định quốc gia đều do cậu đích thân lái máy bay trực thăng của mình nghiên cứu tới đưa đón. Lúc nào cậu ấy cũng nói căn cứ chính là nhà, mà nhóm người chưa đầy 30 tuổi bọn tôi đều là trẻ em trong nhà, cậu ấy tuyệt đối không yên tâm để bọn trẻ em nhỏ tuổi nhất ra khỏi cửa, cậu ấy nhất định phải tự mình đưa đón. . .
Đáng tiếc, cậu ấy và người cha trên sinh học của tôi có quan hệ máu mủ rất gần, nếu không cậu ấy cũng là một đối tượng tốt để hợp tác, cũng coi như đáng giá cùng tôi sinh một đứa bé có gien tốt.

"Lo lắng làm gì? Ăn cơm nhanh một chút đi!" Joe đẩy đẩy tôi, dứt khoát đưa tay mở sữa tươi ra giúp tôi: "Tố, ăn cơm nhanh một chút"
"Ừm." Tôi ngồi xuống ghế, đối mặt với bàn ăn là màn hình vi tính để cho người ta tiêu khiển nhưng tôi lại không có chút hứng thú quan sát nào, tôi cúi đầu nghiêm túc gặm bánh mì.
"Miệng to ăn cơm là được rồi sao, chỉ có điều kể từ khi tôi đón cậu trở lại, hình như cậu liều mạng trong phòng thiếu nghiệm hơn hả?" Joe uống sữa tươi, tiện tay thay đổi tin tức trên màn hình máy vi tính, trong miệng nói không ngừng: "Tố, không nên nghiêm túc như vậy, căn cứ của chúng ta mãi mãi sẽ không thiếu tiền, “Phương thuốc phục hồi” mà cậu nghiên cứu đã có tiền cố định, cậu có thể hưởng thụ một chút, thật sự khiến bản thân mệt mỏi đến sinh bệnh thì làm thế nào. . ."
Tôi cúi đầu uống sữa tươi, vẻ mặt nhàn nhạt buồn buồn im lặng nghe Joe càu nhàu dài dòng, suy nghĩ lại từ từ bay xa.
Từ lúc kết thúc đơn ủy thác của Triển Thiểu Khuynh lần trước xong, đến bây giờ đã hơn một tháng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở thành phố K lại làm cho tôi xúc động sâu sắc.
Đến bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, không giao hẹn được với Tiểu Bạch – một hàng mẫu ưu tú nhất để sinh một đứa bé, cũng không lấy được tinh trùng của một đối tượng tuyệt hảo khác là Triển Thiểu Khuynh, tôi đã không còn trẻ nữa, không còn ở trong độ tuổi sinh con thích hợp nhất, tôi cần phải tìm người hợp tác sinh ra đời sau xuất sắc nhất.
Nghĩ tới khó khăn khắp mọi nơi ở thành phố K, đây là lần duy nhất tôi tốn toàn bộ sức lực để cứu người, nhưng không nhận được chút thù lao nào, cho dù nhà họ Triển Phú Khả Địch Quốc(*), cho dù tôi nói ra yêu cầu gì bọn họ cũng sẽ đồng ý, mà tôi lại bỏ qua suy nghĩ thuyết phục Triển Thiểu Khuynh sinh con cùng tôi.
(*): có nghĩa là tài sản tư nhân có thể được so sánh với sự giàu có của đất nước và được mô tả là vô cùng phong phú

Lần đó, ngoại trừ quen biết với hai người hàng mẫu ưu tú nhất là Triển Thiểu Khuynh và Tiểu Bạch ra thì tôi còn biết một cô gái thiên tài ưu tú khác nữa, đó chính là Liên Hoa.
Vào buổi sáng tôi muốn thuyết phục Liên Hoa thì cô ấy đã nói với tôi rất nhiều điều, cuối cùng ngược lại là tôi bị thuyết phục, tôi hoàn toàn bỏ qua ý định ra tay với Triển Thiểu Khuynh, bỏ qua suy nghĩ tranh đoạt một người đàn ông với cô ấy. Mặc dù tôi không hiểu rõ về tình yêu mà cô ấy nói, nhưng tôi tin tưởng cô ấy và Triển Thiểu Khuynh kết hợp với nhau cũng sẽ sinh ra một thế hệ với gien di truyền ưu tú nhất.
Joe là một người rất cẩn thận, giống như cậu ấy nói, kể từ sau khi tôi trở lại, thật sự tiến hành thí nghiệm nghiêm túc hơn. Bởi vì, trong lời nói của Liên Hoa có rất nhiều chỗ chạm đến tôi, tôi cần dùng công việc để khiến bản thân tê liệt, khiến bản thân không nghĩ đến nữa.
Những ngày qua tôi đều liều mạng làm việc để khắc chế bản thân không nên suy nghĩ nhiều, nhưng hôm nay kết thúc quá trình thử nghiệm phức tạp nhất này tôi lại nghĩ đến những lời của cô ấy. . .
Cô ấy nói rất nhiều câu tình cảm, nói yêu là có thể vượt qua lý trí, vì người mình yêu có thể làm ra bất cứ chuyện gì, mà khắc sâu rõ ràng nhất chính là câu nói kia. . .
Cô ấy nói, cha mẹ trên mặt sinh học của tôi cũng yêu tôi, có lẽ bọn họ sẽ không biểu đạt ra ngoài nhưng bọn họ nhất định dành tất cả tình yêu cho tôi, nhất định có lúc sẽ để cho tôi cảm nhận được sự thương yêu đó.
Lúc ấy, ánh mắt của tôi lập tức lóe lên một cái, tôi sinh ra ở trong căn cứ này, kể từ khi mở mắt chỉ thấy các loại thuốc và các loại thí nghiệm, yêu là cái gì chứ?
Huống chi là cha mẹ yêu thương?
Vì người cha cung cấp tinh trùng để sinh ra tôi đã sớm qua đời vào hai mươi lăm năm trước trong một lần làm thí nghiệm vì bị nhiễm virus, mà người mẹ cung cấp trứng lúc nào cũng lạnh lẽo nghiêm túc.

Lúc tôi mới được sinh ra đã kiểm tra bị khuyết điểm, tôi là người không có cảm giác đau, có lẽ vì nguyên nhân này, vì tôi không phải là thế hệ hoàn mỹ mà bà hết lòng mong đợi cho nên tới bây giờ bà ấy vẫn chưa từng cười với tôi.
Cho dù lúc sinh ra tôi được kiểm tra có chỉ số thông minh cao và xuất sắc hơn đi nữa thì tôi cũng chỉ là một thứ phẩm(hàng loại hai) khiếm khuyết, thân thể không khỏe mạnh, nhất định sẽ bị chọn lọc tự nhiên đào thải!
Đây là quy luật vô tình nhất, không có cảm giác đau nên tôi đã mất đi chức năng bảo vệ bản thân trời sinh của động vật, cho dù bị thương cũng không nhận ra, tôi có thể chết ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào cho dù tử vong cũng sẽ không khiến tôi đau đớn.
Nhưng lúc nào mẹ cũng dùng ánh mắt vô cùng phức tạp để nhìn tôi, cho tới bây giờ bà vẫn chưa từng yêu tôi.
Tất cả kiến thức của tôi đều học được trong lớp học ở căn cứ, trẻ con vừa độ tuổi trong căn cứ cũng sẽ do nhân viên nghiên cứu khoa học hoặc giáo sư chuyên nghiệp nhất dạy bảo, đối với những thiên tài như chúng tôi thì khóa học dĩ nhiên phải sắp xếp những tinh anh đến dạy.
Lúc ba tuổi, tôi phải học tám loại ngôn ngữ, bốn tuổi tôi phải nắm chắc chương trình có mười lăm hạng mục, năm tuổi tôi giải đề thi Olympic, sáu tuổi đã tự cầm dao giải phẫu động vật.
Người mẹ duy nhất của tôi ngoại trừ thình thoảng tới nhìn tôi một chút thì tất cả thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm. Thời gian bà nhìn những loài động vật đó còn nhiều hơn nhìn tôi, số lần bà vuốt ve ống nghiệm kính Hiển Vi nhiều hơn ôm tôi gấp vạn lần, tôi lẳng lặng lớn lên cố gắng nỗ lực một thân một mình, tôi cố hết sức không ồn ào không làm phiền đến bất cứ người nào, không mang rắc rối đến cho bất cứ ai
Mười lăm tuổi, tụi trẻ cùng nhau học ở căn cứ như chúng tôi đều đã có phòng thí nghiệm của mình, sau khi trải qua học tập thời gian dài tất cả chúng tôi đều tìm ra phương hướng và thiên phú của bản thân, và thường xuyên chuyên nghiên cứu về lĩnh vực của mình. Những năm gần đây, tất cả những đứa trẻ không đủ thiên phú đã sớm biến mất khỏi căn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui