Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Vén ga giường lên, Triển Thiếu Khuynh liền hoàn toàn hiện ra dưới ánh mặt trời, lộ ra diện mạo vốn có không chút che chắn.
Trừ nửa người dưới bị quấn băng băng gạc thật dày, toàn bộ cơ thể của anh đều để trần lộ ra, tất cả bộ phận từ eo trở lên, không băng bó, không vết thương, ngay cả vết sẹo cũng không để lại!
Liên Hoa sợ ngây người, một ngày, không đúng, chỉ mười hai giờ, trên mặt, trên tay, trên lồng ngực Thiếu Khuynh, tất cả vết thương do bị bỏng, bị xước, bị đánh, toàn bộ đều đã khỏi hẳn rồi!
Hai hàng mi của Thiểu Khuynh khép chặt ngủ an ổn, sắc mặt của anh so với trước khi bị thương còn hồng hào hơn. làn da trắng nõn bóng loáng lộ ra bên ngoài cơ thể trần trụi của anh, nhẵn nhụi mềm mại y như trẻ sơ sinh, hiện tại - loại kỳ tích này lại thật sự xảy ra!

Tố khẽ điều chỉnh lại phương hướng của chiếc giường, nhẹ nhàng nói: “Ừm, hôm nay là giai đoạn thí nghiệm, cơ thể của anh ấy không bài xích thuốc của tôi, cho nên tôi cũng đã chữa hết cả vết thương nhẹ nhất trên người anh ấy.”
Ông cụ Triển trợn mắt há hốc miệng hồi lâu, thậm chí dụi dụi mắt chứng thực không phải mình già rồi mắt mờ, lúc này mới vui mừng nở nụ cười, ông nhẹ nhàng nói với Liên Hoa: "Liên Hoa, con xem, Thiếu Khuynh nó thật sự, thật sự hồi phục với tốc độ làm người ta khó mà tin được …"
Liên Hoa lệ cũng đã rưng rưng, gật đầu một cái, cô đứng bên ngoài phạm vi Tố đã giới hạn, mắt nhìn chằm chằm Thiếu Khuynh đến chớp mắt một cái cũng không chớp.
Mặc dù anh bị thương chưa tới một ngày, nhưng ngăn cách tầng tầng băng gạc, ngăn cách giữa sinh và tử, tựa như đã rất nhiều năm rồi cô chưa được nhìn thấy gương mặt anh, một ngày không gặp, nghĩ muốn phát điên.
Tầm mắt ông cụ Triển dò xét từ vầng trán của con trai xuống phía dưới, thấy Thiếu Khuynh bị thương nặng nhất ở chân, phía trên kia lại vẫn quấn băng bó vải, ông vội vàng hỏi Tố: “Tố, chân của Thiếu Khuynh bắt đầu trị liệu rồi sao? Những vết thương trên người nó bây giờ đã khỏi hẳn, có phải chân cũng có thể hồi phục lại rất nhanh hay không?!”
“Trên người anh ấy chỉ là vết thương ngoài da, tự nhiên khỏi rất nhanh. Nhưng vết thương ở chân anh ấy so với những vết thương nhẹ này, thì được coi là rất nghiêm trọng…. Một tuần, phải mất một tuần lễ, mới có thể hoàn toàn hồi phục.” Tô lạnh nhạt thuận miệng giải thích: “Da thịt vừa mới sinh ra vẫn còn rất yếu ớt, cho nên phải đưa anh ấy ra ngoài phơi nắng để đề cao sức miễn dịch, các người không cần quá lo lắng, cứ làm theo lời tôi nói là tốt rồi.”

Liên Hoa nhìn Triển Thiếu Khuynh hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng hỏi về thắc mắc của bản thân: “Thiếu Khuynh hết bệnh nhanh như vậy, sẽ không để lại hậu chứng gì chứ? Mặc dù chất thuốc của cô có thể làm cho vết thương của Thiếu Khuynh khép miệng lại bằng một tốc độ cực hạn như vậy, nhưng cũng sẽ có những tác dụng phụ chứ?"
“Đương nhiên sẽ có tác dụng phụ.” Tô nhìn Liên Hoa một cái, đôi mắt tím ma ng theo một chút tán thương cùng dò xét như có như không, lại nói: "Hậu di chứng giống như lúc này, anh ấy sẽ hôn mê sâu. Vì để năng lượng trong cơ thể anh ấy có thể cung cấp đến nơi cần nhất, để chất thuốc kích thích sức sống tế bào sinh trưởng bằng tốc độ nhanh nhất, tôi khống chế cơ thể của anh ấy, khiến anh ấy duy trì ở trạng thái hôn mê tự nhiên thoải mái nhất. Trong trạng thái ngủ sâu vô ý thức không phòng bị, khả năng chữa trị của bản thân mới thực sự là mạnh nhất.”
“Sẽ không làm cạn kiệt sức sống của nó, sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của nó chứ?” Ông cụ Triển ở bên cạnh truy hỏi, mang theo tư thế ra lệnh uy hiếp nói: “Tôi muốn nó khôi phục khỏe mạnh, nhưng khỏe mạnh này tuyệt đối không phải trả giá lớn bằng uống rượu độc giải khát!” (*)
(*) Uống rượu độc giải khát: câu nói ví với việc chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả sau này.

“Ông đã thấy con thằn lằn nào sau khi đuôi dài ra, sức sống liền bị rút ngắn lập tức chết đi chưa?” Tô nhíu nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt nhìn ông cụ: ”Tất cả tác dụng phụ nghiêm trọng của thuốc đều đã được khắc phục trong quá trình thí nghiệm, bây giờ thuốc khôi phục thần tốc đã gần như hoàn mỹ, phối hợp với sử dụng mấy loại thuốc phụ trợ khác, tuyệt đối sẽ không có cảm giác đau quá nhiều!”
“Ừ, như vậy thì tốt…” Ông cụ cũng không bị


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui