Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

"Liên Hoa ——" Bước chân Triển lão gia lảo đảo tiến lên đỡ cô dậy: "Con đang làm cái gì vậy, cái gì bác cũng biết, việc này không có quan hệ gì với con! Con không cần ôm hết lên thân mình, không phải là lỗi của con. . . . . ."
"Bác Triển, nếu như không phải là con ngoan cố ở trong biệt thự Liên gia, trận hỏa hoạn này chỉ là sẽ đốt cháy phòng ốc, sẽ không làm cho Thiếu Khuynh bị thương, nếu như không phải là con ngủ mê man, Thiếu Khuynh cũng sẽ không dụng tâm giúp con với Tiểu Bạch như vậy, để cho mình thương nặng như vậy. . . . . ." Một chút ý thức của Liên Hoa tự trách.
Cô bị ác cảm của những tội ác này ép lên gần như sụp đổ, mới vừa thấy Thiếu Khuynh bị trọng thương ở trong phòng bệnh, cô quả thật hận tại sao không phải là mình bị thương, cô tình nguyện là mình nằm ở nơi đó, cũng không nguyện ý khiến Thiếu Khuynh lại rơi vào bóng tối một lần nữa!

"Con bé ngốc, con nói lời như thế, sẽ làm Thiếu Khuynh đau lòng dường nào đấy. . . . . ." Triển lão gia kéo Liên Hoa đến bên cạnh mình ngồi xuống: "Con mới vừa cầm lại đồ trước kia, nghĩ ở tại nhà cũng là hợp tình lý, bác nghe lão Lãnh nói lại lời nói của Tiểu Bạch, con ngủ mê man cũng là bởi vì Thiếu Khuynh sợ con đau lòng, để cho con uống cà phê ngủ thiếp đi, vậy làm sao sẽ là lỗi của con đây? Lại nói trong hiện trường hoả hoạn Thiếu Khuynh xả thân cứu con và Tiểu Bạch, nó là người đàn ông, là một người đàn ông có trách nhiệm, nó nên bảo vệ phụ nữ và con của mình, Thiếu Khuynh không làm gì sai, con và Tiểu Bạch đều không có việc, lúc này mới có thể để cho nó an tâm!"
"Bác Triển. . . . . ." Liên Hoa run rẩy ôm lấy ông cụ, giống như là ở trong ngực của cha ruột khóc.
"Liên Hoa, những thứ này đều là lỗi của người đã phóng hỏa kia, là ả đã tạo nên tất cả thảm kịch, tất cả đều là ả một tay mưu đồ!" Trong lời của lão gia dẫn theo âm trầm ý lạnh: "Ta nghe lão Lãnh nói người phóng hỏa là Ôn Như Cảnh? Hừ, ả nên may mắn mình bị chết cháy tại chỗ, nếu không, ông không tha cho ả!"

"Cô ấy không sai, cũng chỉ là do cô ấy hận con, chỉ có cô ấy có thể ẩn vào biệt thự tới phóng hỏa. . . . . ." Liên Hoa nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người trầm mặc chốc lát, Liên Hoa bảo đảm với Triển lão gia: "Bác Triển, con không biết lúc nào Thiếu Khuynh mới có thể khỏe lại, con cũng không biết chân của anh ấy rốt cuộc có cơ hội khỏi hay không, nhưng về sau, mỗi một ngày, con đều sẽ cùng với Tiểu Bạch cùng nhau ở bên anh ấy, chúng con sẽ ủng hộ anh ấy khích lệ anh ấy, không bao giờ để cho anh ấy sa sút tinh thần nữa!"
"Liên Hoa. . . . . ." Ông cụ kích động run run hạ xuống, nếu như Liên Hoa và Tiểu Bạch nguyện ý ở


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui