(*) Đồ tôn: Học trò của học trò mình, học trò thế hệ thứ hai.
"Ha ha ha ha!" Tiểu Bạch cười lăn lộn trên giường, ha ha, cuối cùng cậu cũng trả đũa được J rồi, ai bảo lần trước J cười cậu làm gì! Nhớ lại vẻ mặt khi J vừa nuốt đống muối hột đó, Tiểu Bạch cười đến run cả người, không ngừng lại được, không được rồi, vẻ mặt đó, sao lại mắc cười thế chứ!
J u ám ngồi dậy, mặt của cậu vì ăn phải đống muối mặn chát đó mà nhăn tít lại, nhanh tay lẹ chân bưng chai nước đặt bên tủ đầu giường tu ừng ực.
Rốt cuộc cũng thấy đỡ hơn, J mới nhìn Tiểu Bạch vẫn còn ngồi trên giường ôm bụng cười to, nhất thời anh đã hiểu là ai bày trò, bổ nhào lên phía trước quát: "Tiểu Bạch, là nhóc làm có phải không?! Tại sao nhóc bỏ muối vào miệng anh?! Nhóc dám phá ngang giấc mộng đẹp anh, anh đánh nát mông nhóc!”
"A a a! Anh dám!" Tiểu Bạch nhảy ra khỏi phạm vi công kích của J, la lên: "Anh quên em là ai rồi sao? Em là lão đại của anh, anh còn dám đánh em!"
"Anh không cần biết nhóc là ai, cho dù nhóc là thiên thượng lão quân, anh cũng phải đánh cho đến khi mông nở hoa luôn!” J chân không nhào tới trước giường, thề phải bắt được Tiểu Bạch đánh một trận cho hả giận.
Chân ngắn nhỏ Tiểu Bạch quẫy đạp tránh né, luôn miệng nhắc nhở J phải tỉnh táo: "Này, đây là nhà của em, anh dám đánh em ở đây hả?! Em là chủ nhân ở đây, chỉ cần kêu một tiếng, tất cả quản gia và người giúp việc bên ngoài sẽ xông vào, tốt nhất là anh nên biết rõ hậu quả sau khi hành động!"
"Nhóc là chủ nhân của nơi này? Hừ, đây là nhà họ Triển, không phải nhóc có thù oán với công ty nhà họ Triển sao, sao có thể là chủ nhân ở đây được? Nhóc còn dám lừa anh à!” J hoàn toàn không tin, dù cũng thầm nghi tại sao quản gia của nhà họ Triển lại nghe lời Tiểu Bạch và mẹ của Tiểu Bạch như vậy, nhưng ngay sau đó đã bị lửa giận thay thế, nhất định anh phải trừng phạt tên tiểu quỷ này mới được!
Đang lúc hai người đùa giỡn trong tiếng thét chói tai, cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, Triển Thiếu Khuynh chậm rãi đi vào, cất giọng nói: "Tiểu Bạch, con ở đây quậy phá gì thế? Bây giờ chỉ mới hai giờ chiều thôi, đừng quấy rầy J nghỉ ngơi, ba mẹ muốn ra ngoài, con có muốn đi cùng không?"
"Ba, con cũng muốn đi cùng, J muốn đánh con đó!" Tiểu Bạch chạy đến núp sau lưng Triển Thiếu Khuynh, vừa tìm được chỗ tránh nạn, cậu lập tức vui vẻ hả hê, vẫn không quên làm mặt quỷ với J: "Hì hì, ba em tới rồi, xem anh đánh em thế nào được!”
Triển Thiếu Khuynh bật cười, kéo con trai từ phía sau ra, sau đó dùng tiếng Anh lưu loát nói với J: “Cậu là J trong lời đồn đó sao? Xin chào, tôi là ba của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch quá nghịch ngợm, vừa nãy nếu nó làm gì không phải, tôi thay nó xin lỗi cậu, cậu có thể xem nhà họ Triển như nhà mình thì tốt rồi, cần thứ gì cứ nói với quản gia, không cần khách khí.”
"E—— Er¬ic? Có phải anh là Eric – Tổng giám đốc công ty Triển thị không?” J kinh ngạc nhìn Triển Thiếu Khuynh, ngơ ngác như chưa hoàn hồn lại: "Tôi không nhìn lầm chứ? Er¬ic lại là ba của Tiểu Bạch?"
"Ừ, không ngờ cậu lại biết tên tiếng Anh của tôi, không sai, tôi là Er¬ic." Triển Thiếu Khuynh gật đầu, mỉm cười nói: "J, lần đầu gặp mặt, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"A a a! Tôi mới phải ngưỡng mộ đại danh của anh đó, tôi biết rất rõ tất cả những tư liệu liên quan đến anh, cũng nắm rõ mọi sản phẩm của công ty anh. Lúc trước khi anh còn làm tổng giám đốc của Triển thị, những sản phẩm công nghệ được anh phát triển đã khiến tôi phải bó tay hết cách, đúng là hoàn hảo tuyệt đối! Nhưng không hiểu tại sao anh lại đột nhiên im hơi lặng tiếng một khoảng thời gian dài, thật may là anh đã quay lại thương trường, chuỗi sản phẩm mới “Điện gia dụng cũng có tình cảm” do anh phát triển đã mang lại lợi ích rất lớn cho chúng tôi.” J hưng