"Cái... cái gì!"
Ông cụ bối rối, lời con trai có ý gì, Yến Thừa mới nói nghi ngờ đứa con của Như Cảnh không phải con của nhà họ Đỗ, nó lấy mấy tờ báo ra là muốn nói chuyện này ván đã đóng thuyền, dư luận đều biết, đã, đã xác nhận hết rồi...
Ông cụ ngẩng đầu nhìn Đỗ Yến Thừa đang tràn đầy lửa giận, lại nhìn Ôn Như Cảnh sắc mặt tái nhợt xụi lơ, vẫn không thể tin được có chuyện như thế. Tay ông run lên, không muốn nhận lấy đống báo trong tay con trai.
Nhưng cho dù không xem những chứng cứ đó, cho dù chỉ là nghe con trai nói, nét mặt già nua tang thương của ông trong nháy mắt càng có vẻ già đi, những nếp nhăn trên khuôn mặt run rẩy.
"Yến Thừa, sao anh, sao anh có thể..." Mặt Ôn Như Cảnh trắng bệch, trong lòng cô ta tuyệt đối không tin sự việc bị bại lộ, nhưng thấy bộ dạng chồng chắc chắn, tất cả lời nói cũng không thể nói hết ra.
Lẽ nào, lẽ nào thật sự đã bị anh biết...
Cho dù ngày đó Yến Thừa tức giận bỏ nhà đi, anh giận mắng cô ta và mẹ gài bẫy Liên Hoa chiếm Liên Thị cũng chỉ là dùng ngôn ngữ, nhưng bây giờ, vì sao anh vừa về đã tát cô ta một cái! Chẳng nhẽ thật sự bị lộ ở đâu đó?
Không, không, chuyện cô ta và mẹ làm như giọt nước trên rãnh không lộ ra, không thể mắc sai lầm gì được!
Cơ thể mềm nhũn, Ôn Như Cảnh run rẩy nhào tới chân ông cụ, cô ta cố ý để lộ cánh tay mới bị thương, khóc lóc bi thảm cầu xin: "Ba, ba, con bị oan, Yến Thừa anh ấy sao có thể nói con như vậy, ba phải làm chủ cho con..."
Quản gia đứng bên đã nhân cơ hội chạy xa, nói đùa, tuy thiếu gia nói không để ý việc xấu trong nhà không